Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 339: Dì, xin lỗi, tôi nhận nhầm người rồi

Người anh em, ngươi đang nói cái gì vậy? Sợ là ngươi không biết ta là ai, chỉ dám lải nhải trước mặt ta, không phục thì xuống xe liều một phen, xem đám nhân loại đáng sợ này của ta, có đánh bể đầu khỉ đột của ngươi không.

Tà vật Công Kê: "Ngươi biết ta là ai không?"

Tà vật Tinh Tinh không nói chuyện mà cứ nhìn chằm chằm vào tà vật Công Kê, đương nhiên nó không ngờ được lại có đồng loại giống như nó ẩn náu trong thế giới loài người này.

Nó là tà vật có chí hướng, sống ở thế giới con người, cách xa môi trường tối tăm của tà vật, hơn nữa nó còn sống rất tốt, sớm đã quen với cuộc sống ở đây rồi.

Tà vật Công Kê đang đợi đối phương hỏi mình là ai, rồi cao ngạo nói thân phận của mình cho đối phương biết.

Tà vật anh hùng.

Kẻ giấu mặt sống trong con người, thâm nhập vào nội bộ xã hội của con người.

Chỉ là Tà vật Tinh Tinh không có hỏi, không cho nó cơ hội giả vờ, điều này khiến nó rất khó chịu, nên nó chỉ có thể tự báo gia môn, đích thân nói ra thân phận của mình.

Tà vật Công Kê chóng nạnh nói: "Bỏ đi, ta có thể thẳng thắn nói cho ngươi biết, ta là tà vật anh hùng, ẩn náu bên cạnh con người, nhìn loài người bên ngoài, bọn họ đã hoàn toàn bị ta khuất phục, mỗi ngày được ăn ngon, ngồi trong chiếc xe sang trọng nhất, chỉ cần ta giậm chân một cái, loài người sẽ run sợ. Ta đã thành công trong việc nằm vùng ở Bộ phận đặc biệt của con người, hơn nữa còn không bị người ta phát hiện, ngươi có muốn đi cùng ta không?"

"Ta có thể đưa ngươi đi cùng."

Nói xong lời này, tà vật Công Kê cảm thấy bản thân cuối cùng cũng đứng dậy được.

Nó phát hiện ra rằng tà vật Tinh Tinh hình như cũng có chút đầu óc, không giống mấy tên đồng loại ngu ngốc gặp phải trước đây, có lẽ có thể hợp tác đường hoàng với nó.

Dẫn ngươi nhập môn, trở thành tà vật ngụy anh hùng, chính là ban cho ngươi lợi ích tốt nhất rồi.

Tà vật Tinh Tinh cảm thấy tà vật Công Kê xuất hiện trước mặt nó dường như đầu óc có vấn đề.

Chỉ là không đủ thông minh.

Nó sống ẩn mình trong thế giới loài người, không gây hại cho con người, thậm chí còn dùng sức lực của chính mình để giúp con người làm việc, cảm thấy mọi thứ đang đi theo chiều hướng tốt.

Tất nhiên.

Thỉnh thoảng nó sẽ gặp phải những tà vật không mấy thiện cảm, rồi sẽ xảy ra một trận đánh lớn. Sức mạnh của nó đủ để nghiền nát hầu hết những tà vật đó, cho nên nó vẫn luôn bình an vô sự.

Tà vật Tinh Tinh tốt bụng nói: "Đồng loại cấp ba khiêm tốn, ngươi rời khỏi thế giới của loài người đi, ở đây không thích hợp với ngươi, ngươi quá yếu ớt, ngươi quá ngu xuẩn, quá hèn mọn."

Tà vật Công Kê bị choáng váng.

Ba chữ quá khiến lông gà của nó muốn nổ tung, cảm thấy đang bị sỉ nhục nghiêm trọng, đáng ghét, trước giờ không có ai dám nói với nó như thế.

Tà vật Công Kê hận sắt không thành thép: “Mi khiến ta quá thất vọng.”

Nó muốn dạy cho Tà vật Tinh Tinh một bài học, nhưng đối thủ quá mạnh, đừng nhìn vẻ ngoài ngốc ngốc, nhưng nó là tà vật cũng có thể cảm nhận được sức mạnh bùng nổ bên trong cơ thể của đối phương.

Thôi bỏ đi.

Xem như tà vật Công Kê ta không phải là thứ dễ bị chọc tức.

Vốn nhìn thấy một tà vật có tiềm lực.

Nó cũng có lòng trân trọng tài năng.

Chỉ là bây giờ xem ra...

Không trân trọng.

Từ phía xa.

Một người đàn ông trẻ tuổi và đẹp trai, để mái tóc hất ngược, miệng ngậm một đóa hoa, một tay chống lên tường, nâng cằm một em gái lên, dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn đối phương.

"Người đẹp, có thể nể mặt mời cô em một bữa không?"

Thanh niên tuấn tú này xuất thân từ trụ sở chính của Bộ phận đặc biệt, ông bố không cho anh ta tới, nhưng anh ta muốn tới, ai có thể ngăn cản được chứ? Cho dù là ông Trời cũng không được.

Dùng lời của anh ta thì chính là... Thành phố Duyên Hải đang lâm cảnh nước sôi lửa bỏng, gặp phải nguy hiểm chỉ có mình anh ta có thể trấn áp, không anh ta thì còn ai dám làm.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài với làn da trắng nõn, trên khóe mắt có vài nếp nhăn.

Từ Tử Hạo rất tự tin.

Gương mặt điển trai cộng với kiểu tóc đặc biệt, khiến anh ta vô cùng soái.

“Mẹ, anh ta là ai vậy?” Đúng lúc này, một thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi đi tới, cảnh giác nhìn đối phương.

Một tia sét giáng xuống giữa trời trong.

Từ Tử Hạo nhìn chằm chằm người phụ nữ xinh đẹp, rồi sau đó nhìn thiếu niên bên cạnh.

"Mẹ?"

"Con trai?"

Người phụ nữ mỉm cười gật đầu.

Uỳnh!

Từ Tử Hạo đột ngột đứng thẳng người, cúi người xin lỗi: "Dì à, làm phiền rồi, thật ngại quá, tôi nhận lầm người rồi."

Sau đó hoảng loạn chuồn lẹ.

Chết tiệt!

Con trai lớn thế này rồi, tuổi của người đó chắc ít nhất cũng phải ba mấy bốn mươi.

Tôi chỉ mới ngoài hai mươi tuổi.

Trâu già gặm cỏ non à.

Từ Tử Hạo rẽ qua một góc đường, mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.

Chết tiệt.

Bị vẻ bề ngoài mê hoặc rồi.

"Ể!"

"Mùi của tà vật."

Từ Tử Hạo từ trụ sở chính Hạ Đô đến thành phố Duyên Hải, chỉ muốn cho các thành viên ở Bộ phận đặc biệt xem thử, cường giả thiên tài nhất đến từ trụ sở chính rốt cuộc lợi hại cỡ nào.

Nguy hiểm mà họ không giả quyết được, anh ta sẽ giải quyết thay.

Tà vật mà họ sợ, để anh ta giết chúng.

Đây là thiên tài ở trụ sở chính, Từ Tử Hạo.

"Mùi phát ra từ đó."

Từ Tử Hạo bước nhanh về phía xa, trong lòng lẩm bẩm, thành phố Duyên Hải hình như là có chút buông lỏng giám sát tà vật, loại chuyện này là không có khả năng xảy ra ở Hạ Đô.

Nếu tà vật xuất hiện ở Hạ Đô thì kết cục chỉ có con đường chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận