Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1347: Mạc Bỉ: Ai đó hãy nói cho tôi biết, tiếp theo tôi nên làm gì đây. (3)

Mạc Bỉ: Ai đó hãy nói cho tôi biết, tiếp theo tôi nên làm gì đây. (3)

Mạc Bỉ thay đổi phương hướng đi về phía Khả Lam, thân hình to lớn bao phủ khắp mặt đất, thở phì một hơi, khạc một cái, rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng nổ ầm vang, sóng xung kích lan ra.

Khả Lam cảm nhận được luồng sức mạnh đó tấn công, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, cô không thể cứng đối cứng với Cự Long đó, thực lực của hai bên quá chênh lệch.

"Chạy nhanh quá nhỉ."

Mạc Bỉ không hề nóng vội chút nào, thong thả chơi đùa với đối phương, đến bây giờ cậu vẫn không thể hiểu nổi, sao con người nhỏ bé kia lại có được dũng khí để tấn công mình, chẳng lẽ thực sự cho rằng tôi là người dễ bị ức hiếp hay sao?

Mạc Bỉ tcảm thấy đây hực sự là một hành vi khiến người ta không vui chút nào.

Khả Lam thấy Cự Long không điên cuồng tấn công nữa, trong lòng chợt thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng cô biết Cự Long đang đùa giỡn với mình, như vậy cũng đủ để kéo dài thời gian, có thể để cho đám người Olga Via đưa người dân trong làng đi trốn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Mạc Bỉ có vẻ cảm thấy nhàm chán, không muốn tiếp tục chơi đùa nữa.

Khả Lam cảm thấy cũng kéo dài được kha khá thời gian rồi, mới lấy ra Quyển Trục Ma Pháp truyền tống, niệm chú ngữ, nhất thời Ma Pháp trận văn xuất hiện dưới chân cô, chỉ có như vậy mới có thể chạy thoát khỏi Cự Long.

Chính vào lúc này.

Một cảnh tượng khiến người ta kinh sợ đã xảy ra.

Chỉ thấy Cự Long trên không trung niệm một chú ngữ mà cô không hiểu, hình như không nằm trong phạm vi Ma Pháp.

Lĩnh vực cấm ma!

Long Ngữ là một lĩnh vực trong Ma Pháp, trong phạm vi của lĩnh vực này sẽ không tồn tại nguyên tố Ma Pháp, cho dù có là Quyển Trục Ma Pháp đi chăng nữa thì cũng không có cách nào thi chuyển được.

Khả Lam phát hiện ra trận văn dưới chân đã biến mất.

Cô biết sự việc đang có chiều hướng bất lợi.

Mạc Bỉ bay qua đầu Khả Lam, đuôi rồng mạnh mẽ quất đến, một sức mạnh to lớn ập đến, khiến cho mái tóc dài của Khả Lam bay loạn lên, làm sức mạnh đó giống như lưỡi dao vậy, không ngừng cứa vào mặt.

Cô vung kiếm lên, chém về phía đuôi rồng.

Ầm.

Một âm thanh to lớn vang lên.

Khả Lam không thể nào ngăn cản lại được luồng sức mạnh này, trực tiếp bị bay văng ra, ngã xuống mặt đất, hoàn toàn lâm vào hôn mê, đối với Mạc Bỉ, cậu cảm thấy con người nhỏ bé này có sức mạnh thật to lớn, không ngờ lại khiến cho đuôi của cậu bị chém có chút đau.

Có điều so với Long tộc vĩ đại.

Sức mạnh này vẫn vô cùng nhỏ bé.

Mạc Bỉ là người cao ngạo nhất của Long tộc, tự dưng bị người ta tấn công, cảm thấy rất mất hứng, chậm rãi đáp xuống trước mặt Khả Lam, từ từ cúi đầu xuống, muốn nhìn rõ loài người nhỏ bé này, dựa vào cái gì mà dám tấn công cậu.

Nhưng đột nhiên.

Cậu phát hiện ra trên người của cô gái này đang phát ra ánh sáng, một luồng uy thế bộc phát khiến linh hồn của cậu cảm thấy bị uy hiếp.

Mạc Bỉ sợ đến mức vẫy đuôi, nhanh chóng bay lên trên cao, đôi mắt tràn đầy kinh sợ, lồng ngực đập thình thịch, một hơi thở vô cùng nguy hiểm bao phủ lấy cậu.

Không...

Chạy trốn.

Mình phải chạy trốn mới được.

Mạc Bỉ không nghĩ ngợi gì nữa trực tiếp chuyển động, bay về phía địa bàn của Long tộc, không biết vì sao, cậu lại nghĩ đến một chuyện mà đám người ở Long tộc nói với cậu.

Trong số loài người có Ác Ma đáng sợ thích ăn thịt rồng.

Người vừa rồi rõ ràng rất yếu đuối.

Những cỗ uy thế phát ra vừa rồi tuyệt đối không sai.

Nếu cứ tiếp tục ở đó.

Chắc chắn cậu sẽ chết.

Vừa nghĩ đến điều này, cậu chỉ có thể quay trở về Long tộc trốn, trước tiên quan sát xem rốt cuộc là chuyện gì.

Trong làng.

Lâm Phàm buông bỏ công việc trong tay xuống, cảm nhận được tình huống của con gái, ngay lập tức biến mất trong làng.

Trưởng thành cần phải trả giá.

Cần phải trải qua nguy hiểm.

Nhưng anh là bố, cũng không muốn nhìn thấy cảnh này.

Anh chỉ muốn nói.

Rốt cuộc là người nào đã gây ra việc này.

Lâm Phàm đứng giữa không trung quan sát tình hình phía dưới, Khả Lam đang yên tĩnh nằm đó, đối mặt với cú quét đuôi của Cự Long, đã trực tiếp bị chấn động đến ngất đi, không có vấn đề gì lớn, chỉ là phải chịu một chút nỗi đau da thịt mà thôi.

Nhóm người Olga Via xuất hiện, đỡ Khả Lam đi, là đồng đội của cô, bọn họ thấy Khả Lam không để ý đến an nguy của mình, giúp bọn họ dẫn dụ Cự Long đi, đây là chuyện bọn họ khó lòng quên được, cả đời này đều sẽ ghi nhớ trong lòng.

Cho dù sau này có phải trả giá bằng tính mạng.

Cũng vô cùng xứng đáng.

Đỉnh cao của tình bạn có lẽ cũng chỉ đến như vậy.

"Ý Chí, xin mời đi ra đây."

Lâm Phàm nhẹ giọng nói.

Khi gặp phải chuyện gì không biết, tìm Ý Chí là một lựa chọn vô cùng sáng suốt.

Ý Chí của thế giới này hơi hồ đồ mông lung, hình như chưa hoàn toàn thức tỉnh, chỉ số thông minh cũng thuộc loại nửa vời, chỉ là từ trước đến giờ không ai có thể tiếp xúc được nó.

"Xin chào, có thể khôi phục lại tình huống vừa rồi cho tao xem được không?" Lâm Phàm thân thiện hỏi.

Thái độ tốt hơn rất nhiều so với lần trước.

Ý Chí có chút kinh ngạc, hoặc là nói không quen lắm với cách hỏi thân thiện như vậy, dù sao thì lúc trước con người này đều ra lệnh cho nó, đối mặt với một người đáng sợ như vậy, nó là Ý Chí, tuân theo năng lượng của đất trời, vui vẻ giúp người không phải là hành vi vô cùng bình thường hay sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận