Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 555: Ông nói đứa trẻ mặc áo trắng sao?

Lâm Phàm nhíu mày nói: “Bạn nhỏ, anh vẫn luôn muốn nói với em là trên người em toả ra hơi thở không tốt, có mùi máu tanh khiến người khác chán ghét, em có phải đã giết rất nhiều không.”

“Còn nhỏ tuổi như vậy sao lại giết hại người khác? Nếu có thể thì anh hy vọng em có thể đi tự thú.”

“Em vẫn còn nhỏ, có hy vọng trở ra để làm lại cuộc đời.”

Anh khuyên bạn nhỏ.

Hy vọng cậu bé có thể biết sai mà sửa.

Ở trong bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, Lâm Phàm từng gặp một ông già ngày nào cũng xem sách luật. Ông ta thường nói với bọn họ rằng, đừng làm chuyện phạm pháp, nếu không đại diện của luật pháp là tôi sẽ trừng phạt các cậu.

Lâm Phàm và ông Trương đều đồng ý với cách nói này.

Không sai.

Chúng ta không thể làm chuyện phạm pháp.

Cậu bé áo trắng cười cười, khóe miệng kéo dài đến tận mang tai, cắn rách, trực tiếp cắn xé từ cánh tay xuống, sau đó bỏ vào miệng nhai, một lượng máu lớn chảy đầy đất.

Nhìn vào ánh mắt của Lâm Phàm thì thấy đầy cảm giác u ám của một bí ẩn không biết tên.

“Em…”

Lâm Phàm kinh ngạc nhìn đối phương, không ngờ bạn nhỏ này lại biến thái như vậy, cắn xé cả cánh tay của bản thân, sao lại như vậy.

“May mà ông Trương và Tiểu Bảo không có ở đây, nếu không chắc chắn sẽ bị em dọa đến phát khóc.”

“Nhưng thật đáng tiếc.”

“Nếu ông Trương ở đây thì đã có thể dùng châm cứu để giúp em cầm máu rồi.”

Anh không hề cảm thấy hành động của cậu bé áo trắng có gì không đúng, dùng câu nói mà ông Trương hay nói, đó là não của đối phương chắc chắn không bình thường.

Lúc này.

Cảnh tượng khiến người khác kinh ngạc đã xảy ra.

Dường như máu tươi và thịt vụn rơi trên đất có linh tính mà không ngừng di chuyển, lăn lộn, trong chớp mắt, một cậu bé áo trắng rồi một cậu bé áo trắng khác xuất hiện.

Chỉ trong chốc lát.

Cậu bé áo trắng đứng đầy cả con đường.

“Hi hi!”

“Hi hi!”

Tiếng cười âm u vang lên, lại chi chít, vừa ngột ngạt lại vừa vang dội, khiến Lâm Phàm kinh ngạc đến trừng to mắt, giống như không dám tin.

“Thật là không tưởng tượng nổi mà.”

“Rốt cuộc là làm thế nào để làm được vậy.”

Đối với Lâm Phàm, đây là cảnh tượng mà anh ta không thể tưởng tượng được nhất.

Anh không ngờ.

Thế mà lại xuất hiện nhiều đứa nhỏ như vậy.

Cậu bé áo trắng là Người Phân Tách, có thể phân tách ra vô số cơ thể, đồng thời xông vào cơ thể của con người, hoàn toàn phá huỷ đối phương, còn máu thịt bị phá huỷ đều bị cậu bé áo trắng lợi dụng để phân tách lần nữa.

Đây là quỷ dịạ khó đối phó nhất.

Ở bất kỳ nơi nào xuất hiện quỷ dị này.

Kết quả cuối cùng đều là bị huỷ diệt.

Vô số đứa trẻ mặc áo trắng mang theo nụ cười u ám, chầm chậm tiến đến gần Lâm Phàm.

Một mảnh trắng xóa.

Thị giác như vỡ toạc ra.

Bất cứ ai nhìn thấy cảnh này, nhất định gang bàn chân sẽ lạnh toát, tim đập như đánh trống.

Tình huống trước mắt cũng không phải chuyện sức người có thể giải quyết được.

Trừ khi hi sử dụng vũ khí hủy diệt.

Trong phút chốc.

Vô số đứa trẻ mặc áo trắng bao quanh Lâm Phàm, chẳng khác nào một đàn châu chấu bay ngang, một ngọn cỏ cũng không thoát được, bất kì đồ vật nào cũng bị cắn xé sạch sẽ.

Móng tay của những đứa trẻ áo trắng trở nên dài ngoằng, đen sì.

Vô cùng sắc bén.

Sắc bén hơn bất kì vật sắc bén nào trên thế giới này.

Hai tay định xé rách cơ thể Lâm Phàm.

Muốn từ bên ngoài chui vào trong, đồng thời biến thành lớp sương đen, muốn chui vào thất khiếu của anh, rồi từ bên trong hung hăng xé rách cơ thể.

Chỉ là…

Quá cứng.

Móng tay sắc bén dừng lại trên người Lâm Phàm, nhưng không hề lưu lại bất kỳ dấu vết nào, dù chỉ là một chút vết tích cũng không có.

Đờ người ra!

Những đứa trẻ mặc áo trắng đồng loạt có cùng suy nghĩ.

Đối với tà linh mà nói, nó chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.

“Ha ha ha, ngứa thật đấy.”

“Đừng làm loạn, mày như vậy làm toàn thân tao đều ngứa ngáy.”

Lâm Phàm cười, vặn vẹo thân thể, vươn tay đẩy lũ trẻ mặc áo trắng ra, ầm ầm, lực có chút lớn, vô cùng hung tàn, lũ trẻ áo trắng xấu xa kia bị đẩy ra, như là thủy triều vậy, tràn về phía sau, toàn bộ đều té trên mặt đất.

“Bạn nhỏ, sao mày lại không nghe lời như vậy?”

Lâm Phàm rất đau đầu, ban đầu anh cho rằng, trẻ con chắc hẳn là một người bạn tốt, nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh này, anh đã biết.

Trẻ con rất ngang bướng.

Những đứa trẻ áo trắng thất bại, bây giờ chúng rất phẫn nộ.

Nỗi căm giận khôn cùng kia dần bao phủ.

Trong lòng chỉ muốn giết chết người trước mặt ngay lập tức.

Một cảnh tượng kinh khủng đã xảy ra.

“Ha ha…”

Từ khu phố truyền đến những tiếng cười u ám.

Vô số đứa trẻ áo trắng hợp lại với nhau, tạo thành một viên thịt khổng lồ, từ viên thịt mọc ra vô số tay chân, vung vẩy lung tung.

“Này…”

Lâm Phàm trừng mắt nhìn.

“Thật là khủng khiếp.”

“Tao biết rồi, chúng mày không phải là người.”

Giống như là đã suy nghĩ thông suốt.

“Tao sẽ tiêu diệt mày, hơi thở mày tỏa ra đầy mùi tà ác.”

Tuy nói Lâm Phàm là bệnh nhân tâm thần, nhưng anh tỉnh táo hơn bất kì ai khác, anh hiểu được rằng viên thịt xuất hiện trước mắt rất nguy hiểm, nếu như là người khác gặp phải, kết cục nhất định sẽ rất thê thảm.

Lúc này.

Phân Liệt Giả hét lên một tiếng chói tai.

Lâm Phàm nắm chặt nắm đấm, trầm giọng nói: “Nếu mày tiến lại gần, tao sẽ đấm một đấm, mày chắc chắn sẽ chết, tao không đùa đâu, tao nói nghiêm túc đấy.”

Anh nói như vậy chỉ như đàn gảy tai trâu.

Không có gì khác biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận