Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1178: Tôi là người tự biết thân biết phận, tôi chính là nhân viên hậu cần (2)

Tôi là người tự biết thân biết phận, tôi chính là nhân viên hậu cần (2)

Trình Chí vò đầu cười, ngượng ngùng trước lời Lâm Phàm nói. Tiếp xúc với Lâm Phàm cảm thấy không tồi, thoải mái, không có bất kỳ áp lực nào, hắn cảm thấy anh Lâm không giống như người thường, mà giống như học giả, loại học giả có thể nhìn thấu nội tâm của người khác.

Biết cách nói chuyện.

Lâm Phàm ngước mắt nhìn Trình Chí rời đi, anh biết Trình Chí là một học sinh rất nỗ lực, cho nên tình nguyện giúp cùng luyện với hắn, nếu không phải đi nhanh như vậy, anh muốn đến khi cà chua chín rồi tặng cho hắn một chút, đáng tiếc... thời gian không đúng, đi có hơi nhanh rồi.

"Này, Trình Chí..." Lâm Phàm gọi.

Trình Chí đã đi rất xa quay đầu lại, tò mò nhìn anh Lâm.

"Tin tưởng ánh sáng, ánh sáng sẽ cho em kỳ tích."

Trình Chí giơ tay ra dấu 'ok'.

Mấy ngày sau!

Thành phố Cẩm Châu.

Tổ chức thảo phạt.

Tiêu Hồng làm tổ trưởng lần gia nhập tổ chức lần này, vẻ mặt lạnh lùng, khiến những thành viên mới gia nhập của tổ chức thảo phạt đều có vẻ rất khẩn trương.

Mà Trình Chí rõ ràng nằm trong số đó.

Hắn vừa gia nhập tổ chức thảo phạt có vẻ rất khẩn trương, thận trọng, không bình tĩnh như các thành viên khác, bởi vì hắn rất thất vọng đối với thực lực của bản thân, cảm thấy không có gì có thể lấy ra được.

"Hoan nghênh các bạn gia nhập tổ chức thảo phạt, các bạn đều là tân sinh tốt nghiệp học viện Đặc Chiến, trong khoảng thời gian này tôi sẽ tiến hành huấn luyện thể năng cho các bạn, không có thể năng tốt khi đối mặt với quái vật thì đến cả cơ hội chạy trốn cũng không có."

"Quá trình huấn luyện sẽ vô cùng đau đớn, không thể thừa nhận được thì cũng chỉ có cút."

"Nghe rõ chưa?"

Tất cả các thành viên đều chắp hai tay ra sau lưng, ngẩng cao đầu, hô to nói: "Nghe rõ!"

Tiêu Hồng thỏa mãn gật đầu, chỉ là có chút tiếc nuối.

Cô đã điều tra qua, có một số học sinh ưu tú sau khi tốt nghiệp phải tới những thành phố khác, không tới thành phố Cẩm Châu, ngược lại có chút đáng tiếc.

So sánh với quái vật, thường không phải so về sức mạnh, mà là mức độ nhạy cảm, cơ thể của phụ nữ uyển chuyển, mềm mại, có thể làm ra được rất nhiều động tác có độ khó cao mà nhiều người đàn ông không làm được.

"Được, vậy hiện tại các bạn đi nhận phòng ký túc xã và đồng phục của các bạn, ngày mai chính thức bắt đầu huấn luyện, tiếp theo để anh ta dẫn các bạn đi." Tiêu Hồng chỉ Vương Tiểu Quân, nói.

Vương Tiểu Quân thể hiện sự nghiêm túc, cũng giống như Tiêu Hồng, hết cách rồi, trước mặt thành viên mới phải nghiêm túc đôi chút, tạo dựng uy nghiêm của bản thân, điều này rất quan trọng.

Cho nên đối với những học viên này mà nói cũng cảm nhận thấy bọn họ giống như thiếu nợ những vị tiền bối này vậy.

...

"Trình Chí, cậu thật sự gia nhập tổ chức thảo phạt rồi à, cậu không sợ chết sao?" Chương Nhạc từng là bạn học của Trình Chí hỏi, hắn không phải xem thường Trình Chí, mà là cho rằng với tình hình và năng lực của Trình Chí hình như căn bản không thể giao chiến được với quái vật đâu.

Trình Chí nói: "Không sợ, tớ từ nhỏ đã mơ ước gia nhập tổ chức thảo phạt rồi, tớ biết cậu đang lo lắng điều gì, nhưng cậu yên tâm, tớ báo danh hậu cần, lái xe cho các cậu, làm mấy thứ thiết bị điện tử mà thôi."

Nghe thấy hắn nói như vậy, Chương Nhạc ngược lại thở phào, dường như đang nghĩ nếu như tương lai thật sự giao chiến với quái vật, vừa vặn Trình Chí là một trong số những người đồng đội đó, tình huống như vậy chắc chắn rất không ổn, nào dám giao sau lưng cho đối phương, nói không chừng vừa kịp thời phản ứng đã bị quái vật giết chết rồi.

Haiz!

Nếu là lúc trước.

Trình Chí nhất định sẽ rất đau lòng, nhưng hiện tại hắn không cảm thấy như vậy, anh Lâm đã từng nói ưu điểm của hắn chính là biết người biết ta, nghĩ kỹ lại ưu điểm này hình như cũng không có gì không tốt cả.

Xuân tới thu đi, học kỳ mới bắt đầu.

Ông cụ từng cùng làm việc với Lâm Phàm xuất huyết não đã rời cõi đời này, nghe nói khi được phát hiện ra, một cô gái ăn mặc giản dị đã khóc đến tê tâm liệt phế.

Muốn chết cũng đừng chết ở đây, ông bảo tôi phải làm thế nào đây...

Lâm Phàm tặng lễ hai trăm, nghĩ tới đều là đồng nghiệp, tuy rằng không phải rất quen thuộc, nhưng đạp đối nhân xử thế vẫn rất quan trọng, những điều này anh tự học được, không có ai dạy anh.

Ban đêm!

Lâm Phàm đứng làm nhiệm vụ cả một ngày đang chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon, nếu để người khác ở trong hoàn cảnh này chắc chắn sẽ rất sợ hãi, dù sao bốn bề vắng lặng, xung quanh ngoại trừ đèn đường chiếu sáng ra căn bản không nhìn thấy bất cứ người nào khác.

Lúc này.

Có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền tới.

Lâm Phàm cầm di động lên xem, nghe thấy tiếng động liền đặt điện thoại xuống, anh thân là bảo vệ có trách nhiệm bảo vệ tốt cho sự an toàn của trường học.

"Xin chờ một chút, cậu là ai?"

Lâm Phàm đẩy cửa ra, mở đèn pin, chiếu lên mặt của đối phương, nhìn kỹ, đối phương là một người trẻ tuổi, trang điểm đậm, đặc biệt cặp kính đen kia càng thể hiện vẻ đẹp quỷ dị.

Đàn ông sao biết trang điểm nhỉ, trong lòng anh thầm nghĩ, nhưng không nói thành lời.

Mỗi người đều có quyền lựa chọn sở thích của riêng mình.

Người trẻ tuổi mặc quần áo thể thao màu đen, nghe thấy giọng nói của Lâm Phàm, quay đầu nhìn về phía anh, không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận