Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1016: Mẹ, ông cụ này thật đáng thương (2)

Mẹ, ông cụ này thật đáng thương (2)

Liên quan gì đến chúng tôi.

Nhìn là được rồi.

“Thái tử, đến người của Hồn tộc bọn họ cũng dám giết, thật là quá to gan.” Một Tộc Lão nói.

Bát thái tử khinh thường nói: “Hồn tộc có gì mà không dám giết chứ, nếu vào trong tay ta, ngươi xem bổn thái tử có do dự không.”

Tộc Lão cười nói: “Đương nhiên rồi, Bát thái tử sẽ không do dự. Nhưng những người đó lại không biết Hồn tộc có thù tất báo, bây giờ bọn họ đã giết Hồn Nhạc, chỉ cần để Hồn tộc biết, chắc chắn sẽ bị trả thù, đến lúc đó sẽ có kịch hay để xem rồi.”

“Bằng không…”

Trong mắt Tộc Lão có ánh sáng mưu mô lóe lên.

“Đang nghĩ gì thế? Do ở đây chơi không vui, hay ăn không ngon, ở đâu có thể tìm được chỗ chơi vui như ở đây chứ, nếu bị Hồn tộc phá hoại, bổn Thái tử biết đi đâu chơi đây.” Bát thái tử trách móc nói.

Tu vi không cao bằng Tộc Lão cũng không sao, địa vị của hắn cao hơn thì lời nói của hắn chính là mệnh lệnh, tất cả đều phải nghe theo.

“Thái tử nói rất đúng.” Tộc Lão vội vàng nói.

Bát thái tử kiêu ngạo “ừm” một tiếng. Dù là ở đâu hắn cũng là người có địa vị, chỉ là bị Lâm Phàm làm tổn thương quá. Nhưng Bát thái tử suy nghĩ rất rõ ràng, ta không nhìn ngươi là được rồi, dù sao sau này cũng không qua lại.

Ngược lại, mắt nhìn của Độc Nhãn Nam không tệ.

Ông ta rất tôn trọng hắn.

Hiện trường.

Độc Nhãn Nam và Ngô Hưng Vân vẫn đang tranh giành Chiêu Hoàn Phiên.

“Lãnh đạo Từ, nếu ông xử lý không tốt sẽ gây ra rắc rối rất lớn đó.” Ngô Hưng Vân nói.

Ông ta không ngờ đối phương lại có kiên nhẫn dây dưa như vậy. Nhìn tình hình thì có vẻ Độc Nhãn Nam sẽ không nhường mình, cho dù thế nào cũng phải lấy được Chiêu Hồn Phiên. Ngô Hưng Vân đã ở thành phố Duyên Hải được một thời gian, vẫn luôn không có thu hoạch, thỉnh thoảng gặp được chuyện thế này thì phải nắm chắc cơ hội, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Độc Nhãn Nam nói: “Chúng tôi có thiết bị chuyên nghiệp.”

Lúc bọn họ đang tranh luận, thành viên bộ phận đã bắt đầu dọn dẹp hiện trường. Khi Lưu Ảnh nhìn thấy ông Trương và Lâm Phàm, mắt anh ta sáng lên, nhưng thu hút sự chú ý của anh ta nhất hiển nhiên là Nhân Sâm.

“Lâm Phàm, đại sư, anh Sâm, xin chào.” Lưu Ảnh cười chào hỏi.

Thái độ vô cùng tốt.

Tà Vật Công Kê rất bất mãn, có ý gì đây?

Xem như tao không tồn tại à.

Lâm Phàm mỉm cười, xem như chào hỏi Lưu Ảnh.

Anh đi đến trước mặt Ngô Hưng Vân, mỉm cười đưa tay ra: “Tôi có thể cảm nhận được ở đây có vật đang than khóc, tôi nghĩ tôi có thể cảm ngộ thiên nhiên, để bọn họ trở về nơi mà bọn họ muốn.”

Nếu là người khác, ông ta sẽ không quan tâm, muốn lấy Chiêu Hồn Phiên của ông ta, ngoại trừ liều mạng với tôi. Nhưng người mở miệng lại là Lâm Phàm, Ngô Hưng Vân luôn cảm thấy đối phương trông rất thân thiện, nhưng thực ra lại rất đáng sợ, nếu không Hồn Nhạc cũng sẽ không chết một cách thê thảm như vậy.

“Đây là vật rất nguy hiểm.” Lúc ông ta đưa Chiêu Hồn Phiên cho Lâm Phàm, không quên nói một câu, hy vọng Lâm Phàm có thể biết sợ mà trả vật này lại cho ông ta. Mặc dù cơ hội mỏng manh, nhưng một khi có hy vọng thì không nên bỏ lỡ.

“Cảm ơn, tôi sẽ cẩn thận.” Lâm Phàm nói.

Anh nhận lấy Chiêu Hồn Phiên, cảm nhận được có vật bên trong đang than khóc.

Số lượng rất nhiều.

Anh giang hai tay ra, nhắm mắt lại, cảm nhận tất cả những gì người khác không thể cảm nhận được, đó là mùi vị của tự nhiên, sau đó giơ Chiêu Hồn Phiên lên cao, ngón tay dùng sức, rắc một tiếng, Chiêu Hồn Phiên vỡ vụn.

Cảnh tượng khiến người khác kinh ngạc đã xảy ra.

Trên trời xuất hiện một vài ánh sao, ánh sao từ từ đến gần, nhìn kỹ thì thấy là từng quang cầu hình tròn, có đôi cánh nhỏ giống như yêu tinh nhỏ.

Những yêu tinh nhỏ đó vây quanh người Lâm Phàm, rồi dẫn theo những linh hồn bị nhốt trong Chiêu Hồn Phiên bay lên trời cao.

Đám người Độc Nhãn Nam vô cùng chấn động.

Đừng nói là Độc Nhãn Nam, đến Ngô Hưng Vân cũng như vậy. Ông ta là người của tộc Tinh Không, có hiểu biết sâu rộng, nhưng bây giờ cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngac.

“Lâm Phàm, vừa nãy là gì vậy?” Ngô Hưng Vân hỏi.

Lâm Phàm nói: “Sức mạnh của tự nhiên đã đưa bọn họ rời đi.”

Cảnh tượng rất thần kỳ.

Ngô Hưng Vân nghĩ đến trong tộc Tinh Không, đúng là có vài tộc có thể khống chế linh hồn, dẫn độ linh hồn, nhưng trước giờ ông ta chưa từng nhìn thấy cảnh tượng thế này.

Sức mạnh của tự nhiên?

Đó là thứ gì thế.

Nói thật, nếu câu này nói ra từ miệng người khác, ông ta chắc chắn sẽ dạy dỗ lại đối phương, cậu mẹ nó dùng mấy câu nhảm nhí thế này để lừa gạt tôi à, thật sự xem tôi như đồ ngốc sao.

Nhưng lời này lại nói ra từ miệng Lâm Phàm.

Vậy thì có độ tin cậy nhất định.

“Ông Trương, chúng ta đi thôi.”

Lâm Phàm trả lại Chiêu Hồn Phiên đã vỡ thành mảnh vụn lại cho Ngô Hưng Vân.

Ông ta cúi đầu nhìn những mảnh vụn.

Vẻ mặt của ông ta cũng rất đau trứng, Chiêu Hồn Phiên đang lành lặn tự nhiên lại trở thành mảnh vụn.

“Lãnh đạo Từ, nếu ông đã thích Chiêu Hồn Phiên như vậy, vậy thì tặng ông đấy, không cần cảm ơn.” Ngô Hưng Vân ném mảnh vụn cho Độc Nhãn Nam, thứ đồ chơi này nhiều nhất cũng chỉ xem như là sắt vụn mà bán đi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận