Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 697: Khổ hạnh tăng: Tôi con mẹ nó phải bạo rồi?

Khổ hạnh tăng: Tôi con mẹ nó phải bạo rồi?

Cảm thấy hình như không nguy hiểm đến như vậy.

Đến Tôn Hiểu còn có thể sống, dựa vào cái gì tôi lại không thể sống.

Rất nhiều người đều đang ôm suy nghĩ này.

Nhưng Độc Nhãn Nam rất muốn hỏi bọn họ, các người có thể có vận khí may mắn như Tôn Hiểu không, trước kia cái tên đó vẫn luôn tìm đường chết, nhưng luôn không thành công, đã nói lên vận khí của anh ta rất tốt.

Không phải ai cũng là Tôn Hiểu.

Ngày bảy tháng mười!

"Lâm Phàm, có thể dẫn tôi đi cùng không, tôi thật sự được nghỉ rồi."

Tiểu Bảo đi tới bộ phận đặc biệt chắn Lâm Phàm, đã lâu không gặp đặc biệt rất nhớ, quan trọng nhất chính là Tiểu Bảo lúc này rất tức giận, cậu ta đã biết Lâm Phàm dẫn theo ông Trương đi tới núi Trường Bạch.

Cho nên cậu ta cũng phải đi.

Lâm Phàm xoa đầu Tiểu Bảo nói, "Không đi học sao?"

"Ừ, trường học nghỉ rồi." Tiểu Bảo nói.

Lâm Phàm nhìn Tiểu Bảo, chớp mắt, "Thật sao?"

"Thật đó, vô cùng chính xác, tôi có thể lừa người khác, nhưng tuyệt đối sẽ không lừa anh, trường học thật sự nghỉ rồi, anh dẫn tôi tới núi Trường Bạch đi, tôi vô cùng thích đi vào trong đó." Tiểu Bảo túm lấy tay của Lâm Phàm, ra sức làm nũng, không có suy nghĩ nào khác, chính là vô cùng muốn đi mà thôi.

Mọi khi đều là đến giữa tháng mới nghỉ hè.

Rõ ràng vẫn còn thời gian mấy ngày nữa.

Nhưng Tiểu Bảo đã trực tiếp quyên tặng trường học một số tiền, nói là dùng để tu sửa trường học, trực tiếp bảo hiệu trưởng khởi công, trường học cho nghỉ trước.

Đây là mị lực của tiền bạc.

Lâm Phàm cẩn thận ngẫm nghĩ, Tiểu Bảo hình như thật sự đã được nghỉ, dẫn cậu ta ra ngoài chơi cũng là chuyện rất bình thường, cũng không có vấn đề gì, đương nhiên, nếu phải ra ngoài thì sẽ chuẩn bị sẵn sàng, những thứ cần đều cần phải chuẩn bị đầy đủ.

Những thứ đó đều do Tiểu Bảo phụ trách.

Thông thường khi đi ra ngoài, Tiểu Bảo đều mang theo đủ dụng cụ, giống như được nghỉ đi dã ngoại vậy, cuộc sống trôi qua vô cùng tốt, người khác nhìn thấy cũng có phần hâm mộ.

"Vậy thì có thể dẫn cậu cùng đi." Lâm Phàm nói.

"Quá tuyệt vời." Tiểu Bảo nghe thấy Lâm Phàm đã đồng ý dẫn cậu ta cùng đi ra ngoài chơi, vui vẻ quay xung quanh Lâm Phàm, vui vẻ giống như chú chim nhỏ, khiến Lâm Phàm nhìn thấy cũng thể hiện mặt tươi cười.

"Bây giờ tôi về chuẩn bị, khi nào xuất phát nhất định phải cho tôi biết đó."

Tiếp theo đó Tiểu Bảo vui vẻ rời đi.

Ngày mười hai tháng bảy!

Độc Nhãn Nam ngồi không vững, căn cứ theo vệ tinh giám sát, phía núi Trường Bạch xảy ra tình huống, nếu còn không đi, rất có thể sẽ lỡ mất tiên cơ, tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển sau này.

Lúc này.

Tình huống có vẻ không quá đúng, mấy người Vĩnh Tín vẫn chưa cùng qua, mà là ở lại bộ phận, đầu tiên bọn họ dùng đan dược, thực lực đều đã tăng lên, quan trọng nhất là thành phố Duyên Hải cần phải có người trấn thủ, dù sao thứ có được ở núi Trường Bạch vẫn sẽ để lại bộ phận nghiên cứu.

Ngộ nhỡ có tên nào não tàn nhân lúc bọn họ không có ở đó trực tiếp cướp mất bộ phận đặc biệt, đến lúc đó muốn khóc cũng không có chỗ để mà khóc.

Bởi vậy.

Có bọn họ trấn thủ ngược lại vẫn an toàn hơn.

Chỉ là...

"Lâm Phàm, cậu xác định dẫn theo cậu ta thật sự được sao?"

Độc Nhãn Nam nhìn về phía Tiểu Bảo, lại là thằng nhóc này, nói thật, ông ta không phải loại người thèm muốn tiền tài, nhưng từ sau khi Tiểu Bảo xuất hiện, ông ta phát hiện cuộc sống của kẻ có tiền quả thật không phải thứ bản thân có thể tưởng tượng được.

Lâm Phàm mỉm cười nói, "Được mà, cậu ấy là bạn tốt của tôi, đúng lúc cậu ấy được nghỉ, bên kia lại rất an toàn, dẫn theo cậu ấy vô cùng được."

Có lẽ chỉ có Lâm Phàm mới nói ra được mấy lời núi Trường Bạch rất an toàn mà thôi.

Đám người chết ở núi Trường Bạch nếu biết được lời nói này chắc chắn phải xốc quan tài của mình lên, bò từ bên trong ra liều mạng với Lâm Phàm. Cậu nói núi Trường Bạch rất an toàn, vậy cậu làm ơn nói cho tôi biết, vì sao tôi phải nằm lại đó.

"Tôi nhớ trường học hình như còn mấy ngày nữa mới nghỉ hè mà." Độc Nhãn Nam nói.

Ông ta chính vì không muốn để Tiểu Bảo đi theo, cũng không phải đi du lịch, bọn này phải đi làm chuyện lớn đối kháng với cường giả các quốc gia khác và cường giả Tinh Không, tràn ngập nguy cơ, khi người khác phải nghiêm túc đối mặt với chuyện này, thì chúng ta ngược lại còn dẫn theo một thằng nhóc qua đó, không phải làm trò cười sao.

Lâm Phàm nói, "Cậu ấy đã nghỉ rồi."

Tiểu Bảo híp mắt, ánh mắt có chút căm thù nhìn Độc Nhãn Nam, đã chột một mắt rồi sao còn thích xen vào việc của người khác như vậy kia chứ.

"Đúng vậy, tôi đã nghỉ rồi." Tiểu Bảo ngẩng đầu lên nói.

Cái tên thật đáng ghét, người bạn tốt nhất của tôi đã đồng ý dẫn tôi theo, ông lại biểu hiện rất không muốn dẫn tôi cùng đi, có phải ăn gạo của nhà ông đâu, cũng không tiêu tiền của ông, sao phải lắm vấn đề như vậy.

Độc Nhãn Nam nói, "Theo tôi được biết, nghỉ hè đều là giữa tháng, mà hiện giờ còn cách mấy ngày nữa mới đến giữa tháng, tuổi còn nhỏ cũng không thể nói dối được đâu."

Thật ra ông ta không hi vọng Tiểu Bảo qua đó.

Nguy hiểm ngược lại không nguy hiểm.

Mà là dẫn theo một thằng nhóc tay trói gà không chặt, khi gặp phải chuyện gì chính là sự trói buộc, rất dễ trói chân Lâm Phàm. Bọn họ tới núi Trường Bạch chủ yếu chính là lấy được càng nhiều thứ tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận