Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 951: Hai người giỏi giả trang lần nữa gặp nhau

Hai người giỏi giả trang lần nữa gặp nhau

Nếu có bất cứ người đàn ông nào ở đây, nhìn thấy tình huống này, chắc chắn không quan tâm việc gì khác, lập tức biến thân, người đã tự dâng đến tận cửa mà còn không muốn thì vô năng tới mức nào, hơn nữa đây còn là cực phẩm.

Bấm ngón tay tính toán.

Từ hiện tại đến hừng đông đều sẽ không ngừng vận động.

Hàn Yên lặng yên nhìn Lâm Phàm, ánh mắt lạnh băng, xoay người nhặt quần áo lên, chậm rãi mặc lên người, không nhiều thêm một lời với Lâm Phàm, xoay người mở cửa rời đi.

Nàng đứng ở cửa, quay đầu nói: "Ta sẽ không để ngươi thực hiện được, cho dù ngươi đáng sợ giống như ma quỷ, thì cũng như vậy thôi."

Dứt lời trực tiếp rời đi.

Lâm Phàm nhìn thấy Hàn Yên đã rời đi, khẽ thở ra, đi tới trước cửa, đóng cửa gỗ lại, nghĩ tới chuyện đáng sợ khi nãy, anh cài chặt lại then cửa, chỉ sợ khi đang ngủ say thì đối phương tới đây.

Anh cũng không muốn điều đó đâu.

Còn một điều khiến Lâm Phàm cảm thấy rất buồn phiền, vì sao nói anh đáng sợ giống như ma quỷ chứ?

Rõ ràng là vu oan mà.

Ở bên ngoài.

Hàn Yên đi trong đêm, nàng ta biết bản thân đã thua rồi, đối phương gây khó dễ cho nàng, chỉ là nàng sẽ không hoàn toàn từ bỏ như vậy.

"Lâm Phàm, ngươi quá hiểm ác."

Qua khoảng thời gian quan sát này, nàng ta biết, trong sơn trang này, kẻ đáng sợ nhất chính là hắn.

Quay trở lại phòng.

Đi tới bên giường, nhìn Tiểu Tiểu đang ngủ say, nàng ta nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ xinh của Tiểu Tiểu, bất lực thở dài, hi vọng có thể bảo vệ được tốt.

Ít nhất phải bảo vệ đến khi Tiểu Tiểu trưởng thành, hoàn toàn hiểu được thứ chúng ta đối mặt là loại ma quỷ đáng sợ đến thế nào.

Năm năm sau!

Sáng sớm.

"Lão gia, ngày hôm qua đã xảy ra một chuyện rất thú vị, Trương Tứ vào nhà xí, ngã vào bên trong đấy!"

Đám tì nữ bận rộn rửa mặt, thay quần áo cho lão gia mà các nàng thích nhất. Trong năm năm này, các nàng dần thả lỏng, không có sự cẩn thận giống như trước kia, trên gương mặt nhiều nụ cười tươi hơn, nhớ lại những ngày tháng trước kia, các nàng không hề muốn quay trở lại khi đó, cho rằng lão gia của hiện tại mới là lão gia các nàng thích nhất, kính yêu nhất.

Chuyện có thể nói là thú vị, có khi còn có thể làm nũng với lão gia, gặp phải chuyện gì không giải quyết được đều có thể nói với lão gia, lão gia sẽ giúp đỡ các nàng mà không hề do dự chút nào.

Cách xưng hô cũng từ chủ nhân biến thành lão gia.

Đây là điều Lâm Phàm đã yêu cầu các nàng làm.

"Anh ta không có việc gì đó chứ." Lâm Phàm quan tâm hỏi, rất hiếu kỳ, rốt cuộc làm thế nào mà rơi vào hố được, còn có cảm giác gì.

Tỳ nữ mím môi, cười nhạt nói: "Nghe nói còn nuốt mấy ngụm đấy."

Lâm Phàm cười nói: "Đó là mùi hương của sự sai lầm."

Đám tì nữ cười thành tiếng, nếu là trước kia thì đó là chuyện không thể nào xảy ra, nhưng trong mấy năm chung sống này, đám người hầu trong sơn trang phát hiện thấy lão gia thật sự rất tốt.

Một sự tồn tại từng khiến kẻ khác phải sợ hãi biến thành dáng vẻ ai ai cũng yêu thích, sẽ khiến người ta sinh ra liên tưởng, xoay ngược hành vi trước kia của Lâm Phàm.

Người trước kia đã chết kia khẳng định đã làm chuyện gì đó không nên làm.

Các nàng chính là nô tì, chỉ có thể biết một số thứ ngoài mặt, đâu biết được tình huống thực sự như thế nào.

Khoảng thời gian kia lão gia đều rất âm trầm, khẳng định có tâm sự.

Thương cho lão gia.

1.

2.

Trong nhà ăn!

Hàn Yên và Hàn Tiểu Tiểu đến dùng cơm.

Tiểu Tiểu của hiện tại đã là một thanh niên, dáng vẻ yêu kiều, đã đuổi kịp và có xu hướng sắp vượt qua tỷ tỷ xinh đẹp của nàng rồi. Dáng vẻ mười ba, mười bốn tuổi, còn có dung nhan mê hoặc thế gian, nếu đợi thêm mấy năm nữa, đợi tới khi nàng hoàn toàn nảy nở rồi chẳng phải sẽ còn thăng thiên sao.

Hàn Yên của hiện tại ngày càng cảnh giác với Lâm Phàm, thật sự rất nguy hiểm, nhất là khi muội muội đang ngày càng nảy nở hơn, áp lực của nàng ta cũng ngày càng lớn hơn.

Lâm Phàm mỉm cười nhìn về phía muội muội của nàng ta, trong mắt nàng ta chính là một loại tín hiệu không tốt.

Đó là nụ cười có mục đích, thật sự rất đáng sợ.

Mấy năm nay, nàng ta phát hiện thủ đoạn của Lâm Phàm thật sự rất lợi hại, nhìn đám nô tì xung quanh này mà xem, đã hoàn toàn bị đối phương lừa rồi, thật sự cho rằng đối phương là người có tấm lòng lương thiện, nhưng các nàng đâu biết được rằng đối phương chẳng qua chỉ đang ngụy trang mà thôi.

Hàn Tiểu Tiểu thường xuyên nhân lúc tỷ tỷ không chú ý mà mỉm cười với Lâm Phàm.

Nụ cười tươi sáng lạn, cũng có ý tứ ái mộ.

Lâm Phàm cho tới nay cũng không hề tránh tươi cười, mà là nhìn thẳng Hàn Tiểu Tiểu mà mỉm cười.

Bởi vậy mới bị Hàn Yên cho rằng Lâm Phàm đã bắt đầu thể hiện bộ mặt thật không hề che dấu gì rồi.

Hàn Yên căm tức Lâm Phàm, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Phàm, nói cho anh biết đừng có ý nghĩ gì nếu không ta sẽ không buông tha cho ngươi. Mấy năm nay, nàng ta vì để muội muội có năng lực tự bảo vệ mà vẫn luôn dạy nàng ấy tu luyện, quả thật cũng đã học ra thành quả, hi vọng về sau sẽ không bị kẻ khác bắt nạt.

Lâm Phàm cũng đối mặt, mỉm cười với Hàn Yên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận