Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1171: ĐỂ CHÚNG TÔI CÙNG NHAU HỎI THĂM THẦY TRẦN KIỆN KIỆN (2)

ĐỂ CHÚNG TÔI CÙNG NHAU HỎI THĂM THẦY TRẦN KIỆN KIỆN (2)

Nhưng trong gương đích thị xuất hiện ánh sáng trắng, ánh sáng đó là photon hình thành, không phải người bình thường có thể làm được, đồng thời tiếng gầm quái vật, đau đầu nhất óc, có thể chứng minh bọn họ gặp phải rất nhiều quái vật.

Tất cả mọi người đều đơ ra, rồi lại trầm mặc

Rất lâu sau...

“Thật sao?” lần này Vương Trung hỏi rất nghiêm túc, không còn sự hoài nghi lúc trước, mà dần dần tin lời nói của Tiêu Hồng.

Tiêu Hồng đáp: “Thật, vô cùng chắc chắn, mặc kệ có phải chiến sĩ của ánh sáng hay không, nhưng ít nhất cậu ta không phải người của chúng ra, tìm không ra lí do để giải thích, điều đó chứng minh, cậu ta là chiến sĩ của ánh sáng.”

Vương Trung lại một lần nữa trầm mặc.

Ông nhìn biểu cảm của mọi người.

Đều rất bình tĩnh, nhưng ông biết, đây không phải bình tĩnh, mà là biết được sự tình, đã triệt để đập tan những nhận thức trước đây của họ.

“Trần Kiện Kiện còn sống không?” Vương Trung hỏi.

“Ai?”

“Tác giả của chiến sĩ của ánh sáng. Trần Kiện Kiện 87 năm dựng lên chiến sĩ của ánh sáng, nếu như còn sống, chúng tôi nhất định phải gặp mặt ông ấy.” Vương Trung bất đắc dĩ, không phải đều xem qua hoạt hình chiến sĩ của ánh sáng sao, thích xem mà đến tác giả cũng không biết là ai, còn nói tin tưởng ánh sáng, tin cái đầu nhà ngươi.

Tiêu Hồng đáp: “Trên đường về tôi đã điều tra rồi, Trần Kiện Kiện vẫn còn sống, hiện nay đang sống ở thành phố Cẩm Châu.”

“Được, bây giờ liền đi tìm ông ấy” Vương Trung nói.

..........

Trong vườn rau

Bộp!

“Tôi làm sao không đỡ nổi một lần vậy” Trình Chí vô cùng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi không nhìn rõ con đường phía trước. “Tôi thật là yếu đuối”

Tư tưởng của cậu ta có vấn đề.

Trước nay đều tự trách bản thân yếu đuối, tuyệt nhiên không nghĩ có phải là do Lâm Phàm quá mạnh.

Ấn tượng ban đầu là thật đáng chết

“Cố lên, từ từ” Lâm Phàm cổ vũ cậu, cậu không nhìn thấy ưu điểm nào trên người Trình Chí, nhưng người thích khen người khác như cậu, sẽ không nói tuyệt tình như vậy, “Cậu cũng có ưu điểm mà, chỉ cần nỗ lực, nhất định sẽ có hiệu quả.”

Trình Chí từ từ ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, nhưng chủ yếu là kinh ngạc và vui vẻ, trước nay chưa có ai từng nói với cậu như vậy, hoặc là nói cậu là người có ưu điểm”

“Ưu điểm của tôi?”

“Đúng, cậu có ưu điểm” Lâm Phàm trả lời

Trình Chí mong đợi nhìn Lâm Phàm, mắt như nhìn thấy ánh sáng, như là muốn biết, rốt cuộc tôi có ưu điểm gì, có thể nói cho tôi không, làm cho tôi có động lực.

Cảm nhận được ánh mắt khát vọng, Lâm Phàm cười nhẹ.

“Thật ra ưu điểm của cậu là tự mình biết mình, cậu biết bản thân rất yếu, nhưng không dễ dàng bỏ cuộc, đây chính là ưu điểm của cậu, cũng là ưu điểm lớn nhất.”

Trình Chí cảm thấy lời này như là đang mắng người khác, nhưng nghĩ kĩ lại hình như không đúng, hình như thật sự là một ưu điểm của bản thân.

Trình Chí nhận được cổ vũ tràn đầy tự tin trở lại: “Tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”

Tập luyện thế này đối với bất cứ ai mà nói, đều rất vô vị buồn chán, nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, ngược lại rất thú vị, bởi vì làm như vậy có thể giúp đỡ người khác, chỉ cần giúp đỡ người khác, sẽ làm cho bản thân cảm thấy vui vẻ.

Có một đám học sinh đi qua chỗ này

“Mọi người xem, đó là Trình Chí, vậy mà lại ở đây tập luyện.”

“Haha, huấn luyện cho cậu ấy lại là bảo vệ của trường chúng ta, thật là bi thảm, không ai thành lập đội với cậu ta, chỉ có thể tìm bảo vệ.”

“Ui giời, thật vô dụng, đến vũ khí cũng không cầm nổi, không dám tưởng tượng sau này cậu ta tốt nghiệp mà gặp phải quái vật, nên làm như thế nào.”

“Ha ha ha....”

Một đám người vừa cười vừa rời đi.

Tiếng không nhỏ, Trình Chí có thể nghe được hết

Cậu lấy sự coi thường này làm động lực, rất nhẫn nại, rất có chí cùng Lâm Phàm tập luyện.

Viện dưỡng lão cao cấp.

Đại sư nổi tiếng Trương Kiện Kiện chính là đang ở đây. Làm ra tiểu thuyết khiến cho mấy thế hệ đều biết, đương nhiên thu nhập không tồi, tuy là có con cái, nhưng ông chính là thích ở trong viện dưỡng lão.

Thoải mái

Thong dong

Tự tại

Quan trọng nhất là có thể cùng các bà nói chuyện, tuy nói mây năm nay, không thể tiếp xúc thân mật, nhưng ông vẫn coi trọng sự giao lưu về tinh thần

Là một cảm giác không tồi

“Bố, có người tìm bố” con trai của Trần Kiện Kiện cũng ở trong viện dưỡng lão, cùng với bố, cậu đứng ở ngoài cửa nói, liền nghe được âm thanh ở trong phòng, hình như có vẻ có rất nhiều người.

“Em gái, tay của bà thật đẹp”

“Tôi vừa nhìn là biết hồi trẻ bà là một mĩ nữ”

“Haiz, tiếc là gặp muộn, tiếc là gặp muộn”

Trần Tường phát hiện ánh mắt kì lạ của mọi người, cậu bất đắc dĩ ngượng ngùng nói:

“Bố tôi chỉ là có chút sôi nổi mà thôi.”

Bên trong phòng.

Mấy người em gái già ngồi bên giường, còn thầy Trần Kiện Kiện nằm trên chiếc giường đó, hắn ta hành động bất tiện, chỉ có thể để đám em gái già vào trong phòng nói chuyện phiếm với hắn.

Vương Trung nhìn Trần Kiện Kiện, già hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn ta, trên gương mặt đều là nếp nhăn, hơn tám em gái già còn có thể ở đây buôn dưa lê, đúng là hiếm có.

"Anh Trần, anh có khách đến đây, chúng em đi trước!"

"Đi đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận