Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 215: Sợ nhất là không ai hóa vàng mã cho ông (2)

Ngộ nhỡ gặp phải phóng viên, tình huống phiền phức hơn, tiêu đề cũng đã nghĩ xong rồi.

(Bệnh viện Hoa Điền vì bệnh nhân tâm thần điều động tới điều động tới đoàn chuyên gia cao cấp nhất.)

Tiêu đề này tuyệt đối có thể làm dư luận dấy lên mâu thuẫn giữa tinh thần quyền quý và người bình thường.

Bác sĩ và y tá rời khỏi.

“Bọn họ không tin tôi, kỹ thuật châm cứu của tôi rất giỏi, tôi khổ tâm tạo ra phương pháp xoay chuyển vũ trụ, còn chưa được phát huy mà.” Cảm xúc của ông Trương rất buồn bã, sự nghi ngờ của người khác tạo nên ảnh hưởng cực lớn trong lòng ông.

Lâm Phàm ôm vai ông Trương, để cho đầu của ông dựa vào trên vai anh: “Đừng khó chịu, ít nhất tôi vẫn tin tưởng ông.”

Trương Hồng Dân vô cùng cảm động, tình bạn như vậy cũng không biết là có bao nhiêu người ao ước mà không thể tìm được, nhưng nhìn một chút...Thì có phần không đúng lắm, dù sao vẫn cảm giác bọn họ giống như làm nền vậy.

Tổ sư!

Thật đáng sợ.

“Ừ, chỉ cần cậu tin tưởng tôi là được rồi.” Cảm xúc của ông Trương đã tốt hơn nhiều, không tin tưởng của người khác đối với hắn mà nói chỉ là khó chịu nhất thời, nhưng mà sự tin tưởng của Lâm Phàm đối với ông, cứ khen ngợi trong thời gian dài, mỗi một ngày trong lòng cũng sẽ cực kỳ vui vẻ.

Giống như người đàn ông một mắt nghĩ vậy.

Kim Hòa Lị là một người phụ nữ không làm rõ ràng tình hình nhất định sẽ không từ bỏ ý định, ý chí và sức chiến đấu của cô không phải người nào cũng có thể so sánh được, một khi chuyện đã được xác định, dù thế nào cũng phải rõ ràng.

Cô tự mình tới bệnh viện.

Đi tới bàn tư vấn hỏi y tá ở đây tình hình của người bệnh, cô chỉ biết đối phương tên là Lâm Phàm và ông Trương. Kết quả nhận được rất đơn giản cũng không cần suy nghĩ nhiều, chính là không biết.

Cô nhìn y tá, ánh mắt đối phương không giống như lừa gạt người khác.

Sau đó lấy thân phận là lãnh đạo của bộ phận đặc biệt để cho bệnh viện đưa ra bảng thông tin nhập viện, cẩn thận kiểm tra, cuối cùng tìm được cột thông tin, mới nhìn một cái thì không xem tiếp nữa.

“Vẫn là tốc độ của cô nhanh.”

Kim Hòa Lị làm thông tin số liệu, bất kỳ một phần số liệu nào có vấn đề hay không, xem vài lần là có thể biết rồi. Tài liệu đầy đủ thông tin xuất hiện ở trước mặt, cô biết đây là giả.

Người đàn ông một mắt càng giấu như vậy.

Cô lại càng tò mò.

Người đàn ông một mắt cũng muốn chửi thề rồi, cô cũng rảnh thật. Chuyện hôm nay nhiều như vậy, có cần phải điều tra tin tức của hai thành viên không?

Cô thực sự muốn biết bọn họ là bệnh nhân tâm thần à?

Đúng là hành động nhàm chán mà.

Kim Hòa Lị không muốn tốn quá nhiều thời gian ở chỗ này, nếu đã chuẩn bị sẵn sàng, tất nhiên sẽ không để cho cô lấy được bất kỳ số liệu có ích nào.

Đây là một cuộc chiến lâu dài.

Tổng bộ tổ chức đặc biệt quốc gia.

Hội nghị bàn dài.

Bầu không khí bên trong phòng họp phong cách cổ xưa rất bức bối, hai chân nữ nhân viên bưng trà rót nước cũng run cầm cập. Nếu như không nhìn tình hình ở hiện trường, có lẽ đều tưởng tối hôm qua chiến đấu quá dữ dội mới dẫn đến mệt mỏi.

Thực ra là cô bị không khí ở chỗ này đè nén có chút khó thở.

Mười hai người ngồi xung quanh bàn dài.

Bọn họ vẻ mặt nghiêm túc, không nói gì. Thế cho nên bên trong phòng họp rất im lặng, một chút tạp âm cũng không có, ngoài bàn dài của hội nghị còn sắp xếp thêm các dãy bàn khác, những người này đều nhìn nhau, đối với tình huống hiện tại rất hoang mang.

Được thông báo đến họp, nhưng mà chương trình hội nghị cũng không có, cứ ngồi lẳng lặng đợi như vậy.

Có người nhỏ tiếng trao đổi.

“Rốt cuộc là tình huống gì mà điều động chúng ta qua họp như vậy chứ?”

“Quỷ mới biết đó, tôi còn đang ở nhà nghỉ ngơi cùng vợ thì bị lôi tới đây.”

“Như anh còn tốt, tôi đang ở giữa đường.”

“Thảm như vậy à.”

“Đúng vậy.”

“Âm thanh của bọn họ rất nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu vậy, vo ve vo ve.

Một lúc sau.

Ông già ngồi ở vị trí chính chậm rãi nói: “Khoảng thời gian trước thần ma xuất hiện ở thành phố Diên Hải, mọi người đều biết tình hình chuyện này. Hễ thần ma xuất hiện, cho dù thành phố đó bị hủy diệt hay tồn tại, kết quả cuối cùng đều giống nhau, dự án bây giờ chính là bỏ thành phố Diên Hải đi, sơ tán tất cả người dân trong thành phố.”

“Hoặc là cử thêm nhiều người mạnh trấn giữ thành phố Diên Hải.”

“Ý kiến của tôi là cử người mạnh trấn giữ thành phố Diên Hải nên muốn hỏi ý kiến của mọi người.”

Ông già nhìn một vòng xung quanh.

Có người vừa mới chuẩn bị nói, đã bị ông già chặn ngang.

“Tôi biết mọi người đều rất tôn trọng quyết định của tôi, vậy cũng không cần thảo luận nữa, việc nên bàn bây giờ chính là người nào bằng lòng đi trấn giữ thành phố Diên Hải.”

Người muốn nói kia lầm bầm:

“Chó thật.”

“Ai nói chuyện vậy?” Ánh mắt ông già nhìn về phía người nói thầm kia, đừng tưởng rằng ông lớn tuổi thì tai sẽ không nghe rõ, ông nghe rõ hơn ai hết.

Người nói thầm kia cúi đầu, một câu cũng không nói, lỗ tai quá thính mà, cái này sao cũng có thể nghe.

“Ba, con đi.”

Có người phá vỡ bầu không khí im lặng, mọi người quay lại nhìn.

Một người trẻ tuổi đang sửa sang lại quả đầu máy bay đẹp trai của anh, thấy nhiều người chú ý đến anh như vậy, đứng dậy mỉm cười nói:

“Nếu thành phố Diên Hải nguy hiểm như vậy, vậy đương nhiên chỉ có con đi mới có thể trấn giữ được, nói một câu khó nghe, ngoài con ra còn ai…”

Bốp!

Ngay lúc hắn nói xong câu đó.

Ông già cầm giày vải đánh vào mặt đối phương, để lại một dấu giày, người thanh niên lè lưỡi ngất xỉu trên mặt đất.

“Tiếp tục họp, không cần để ý đến kẻ ngốc đó.” Ông già nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận