Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 642: Này! Tiểu Bạch Hổ, chúng ta lại gặp mặt (3)

Này! Tiểu Bạch Hổ, chúng ta lại gặp mặt (3)

Bắc Đào đứng ở rìa biên giới, quan sát tình huống nơi này.

Nước suối kia chắc chắn là đồ tốt.

Có thể khiến cho Mục Hạo phải tự mình ra tay, chắc hẳn không phải là vật bình thường.

Phạm Cổ thế mà lại gặp vận may, liều mạng cướp đi được một chút nước.

Ông ta rất muốn nói vật này thuộc về tôi, Bắc Đào, nhưng ông ta sợ mình vừa nói xong, sẽ bị đánh cho răng rơi đầy đất.

Kiên nhẫn.

Bắc Đào biết chỉ có kiên nhẫn chờ đợi thời cơ thì mới có thể nắm bắt được cơ hội, mà cơ hội tốt nhất chính là rình rập bên cạnh Mục Hạo, nếu như anh ta đoạt được nước suối, chỉ cần tán dương thật hay, khả năng rất cao sẽ được ban thưởng.

Tuy rằng làm một con chó liếm chân chủ là một chuyện khiến cho người ta cực kì phiền não.

Nhưng lại có thể đạt được đồ tốt.

"Là Tiểu Lão Hổ." Ông Trương vui mừng nói.

Lâm Phàm nói: "Ông Trương yên tâm, lần này tôi nhất định cho ông được sờ vào Tiểu Lão Hổ."

Ông Trương cảm động nói: "Cậu thật là tốt bụng."

"Haha, ai bảo chúng ta là bạn tốt nhất còn gì." Lâm Phàm nói.

Tà vật Công Kê đi bên cạnh thật sự muốn giết chết hai thằng nhóc này.

Nhìn tình huống hiện tại xem, có bao nhiêu là nguy hiểm.

Nếu như tao là chúng mày, chắc chắn tao sẽ đi thẳng, không dừng lại ở chỗ này một giây phút nào hết, thế mà chúng mày thậm chí còn không biết nguy hiểm sắp đến, còn ngốc nghếch mà nói Tiểu Lão Hổ?

Ông trời ơi!

Tà vật Công Kê một lòng chỉ nghĩ đến nắm được bí mật bên trong, sau đó mang bí mật đó về đại gia đình đồng bào, trở thành anh hùng trong mắt đồng bào.

Nhưng bây giờ...

Nó tự nhận là đã nắm được chuyện rất quan trọng bên trong.

Muốn nói cho đồng bào.

Nhưng không nghĩ tới đồng bào căn bản cũng không ở chỗ này, đối với nó mà nói, đây chính là một chuyện rất đau đầu.

Lúc này, Độc Nhãn Nam trầm giọng nói: "Mấy người chúng ta có bao nhiêu khả năng cướp được nước suối kia?"

"Tôi không đánh lại được." Đại sư Vĩnh Tín nói.

"Tôi chống đỡ cho." Độc Nhãn Nam nói.

Lâm Đạo Minh nói: "Tốt nhất đừng xúc động, người này thực lực quá mạnh, không phải tôi coi thường ông nhưng ông chưa chắc có thể chống đỡ được, rất có thể xảy ra chuyện lớn."

Đại sư Vĩnh Tín nói: "Không sai, chúng ta xuất thân từ Phật gia Cao Viện, có thể đánh lại được bao nhiêu trong lòng đều nắm chắc, vừa mới lúc nãy Phạm Cổ chỉ là ở gần chiêu thức một chút mà thôi, đã bị đánh tổn thương, thực lực của đối phương đã kinh khủng đến mức cực hạn rồi."

Lưu Hải Thiền bên cạnh nói: "Nếu như tôi và Lâm Đạo Minh cùng nhau kiềm chế đối phương, có lẽ là có thể giữ chân được mấy giây."

Nhóm người im lặng không nói gì.

Chênh lệch giữa bọn họ và đối phương khá là lớn.

Độc Nhãn Nam cẩn thận suy nghĩ lại, nhưng không hề kích động, hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, khả năng là nước suối này rất quý giá, nhưng bây giờ chắc chắn vẫn chưa kết thúc, chỉ là mới bắt đầu mà thôi.

Tiếp tục chờ đợi.

Mà trong lúc ông ta đang chờ đợi, Ngô Thắng rời khỏi thành phố Duyên Hải, rất có khả năng sẽ xuất hiện ở đây.

Chỉ là bây giờ rốt cuộc đang ở đâu.

Không một ai biết.

Ngay lúc Độc Nhãn Nam chuẩn bị bảo Lâm Phàm không nên hành động bừa bãi, khiêm tốn một chút, không ngờ rằng đó căn bản là chuyện không thể nào.

"Các cậu..."

Ông ta muốn ngăn cản, nhưng là không kịp nữa rồi.

Lâm Phàm dẫn theo ông Trương, cầm tà vật Công Kê trực tiếp đi ra, còn rất hưng phấn vẫy tay, gọi to.

"Tiểu lão hổ..."

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Lâm Phàm và bọn họ ở bên này.

Hổ Đại Gia nhíu mày, trong lòng thầm mắng chửi, đáng chết, sao lại gặp thằng nhóc này, mặc dù chưa từng đánh với nhau lần nào, nhưng nó biết thằng nhóc đang đi từ phía xa tới chắc chắn là không dễ đối phó.

Đừng tưởng vẻ mặt đối phương dường như luôn mỉm cười tủm tỉm, nhưng nụ cười này theo Bạch Hổ thấy là rất âm trầm, lại còn có một loại khí chất biến thái nữa.

"Người đó là ai?"

Cự Ưng bị thương rất nghiêm trọng, thấy có người lại gọi Bạch Hổ là tiểu lão hổ, nên cho Bạch Hổ một ánh nhìn nghi hoặc.

Bạch Hổ trầm giọng nói: "Lúc trước gặp phải, con người đó rất lợi hại, chúng ta đợi chút chờ cơ hội có thể an toàn tháo chạy khỏi nơi này."

"Thế còn nước suối kia thì sao?" Cự Ưng không ngừng nói.

"Có thể còn sống mới là quan trọng nhất, hiện tại chỉ mới bắt đầu mà thôi, sau này sẽ càng ngày càng nhiều đồ tốt xuất hiện, chúng ta không cần vội."

Bạch Hổ không ngờ tới Cự Ưng còn muốn lấy cái đồ chơi này.

Thật sự là không có cách nào.

Huống hồ, bọn nhóc này chưa chắc có thể lấy đi, dù sao nơi này không chỉ có riêng bọn chúng, còn có rất nhiều thằng nhóc lợi hại khác nữa.

Độc Nhãn Nam và những người khác không đi ra.

Hóa ra bọn họ muốn đi ra nhưng Độc Nhãn Nam nghĩ có lẽ có thể nhân lúc đối phương chưa phát hiện ra bọn họ, và bị Lâm Phàm liên lụy, có thể có cơ hội lén lút làm chút gì đó.

Thực sự có khả năng này.

Vì vậy.

Ông ta ngăn cản mọi người đi ra ngoài, tiếp tục ẩn nấp, chờ đợi cơ hội.

“Anh là ai?”

Mục Hạo nhíu mày, lại có một thằng liều lĩnh đi ra, xem ra còn chưa làm cho bọn họ thực sự tuyệt vọng, thì còn dám láo xược như thế này.

“Này, tiểu lão hổ, mau ra đây, người bạn tốt nhất của tao muốn sờ mày.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận