Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 974: Màn đấu kịch, diễn quá lố

Màn đấu kịch, diễn quá lố

Vương Trung biến sắc, vẻ mặt sợ sệt.

Đến cả các thành viên của Giám Thính Ti đều vô cùng hoảng sợ, bọn họ vốn dĩ không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra, cho tới khi kịp phản ứng thì Phá Cương Nỏ trong tay đã biến thành hai mảnh rồi.

Đây chính là thần tiên lục địa?

Thần thoại võ lâm đó sao?

Thiên thánh hờ hững nhìn Vương Trung, ánh mắt không hề dao động.

"Cút đi."

Đã tới bước này rồi, hai vị Thiên Địa thánh cũng không cần nể mặt Vương Trung nữa, càng không quan tâm tới cách thức của vương triều kia. Hai vị thần tiên lục địa vang danh võ lâm này cứ thế mà uy hiếp mấy ngàn người trong Giám Thính Ti.

Chuyện này chưa từng xảy ra trước đó.

Nhưng bây giờ xảy ra, không có ai tận mắt nhìn thấy, không có ai tin rằng hai vị thần thoại võ lâm có thể làm được điều này, chỉ là bây giờ bọn họ đang bị cả hai hung hăng dạy cho một bài học.

Để bọn họ hiểu được.

Đông người có thể có ích, nhưng tuyệt đối không phải lúc nào cũng đều rất có ích.

Vương Trung bị uy thế của hai vị Thiên Địa thánh làm cho khiếp sợ.

"Các ngươi thật sự không sợ hoàng thượng sẽ tới san bằng Tử sơn sao?"

Đây là lời gào thét cuối cùng của hắn ta.

Mẹ kiếp.

Dắt theo mấy ngàn người tới lại lâm vào thế cục như này, thực lực của hai vị Thiên Địa thánh quả thực khủng khiếp như vậy. Trước đây đã từng nghe nói nhưng chưa từng nhìn thấy tận mắt, mà bây giờ... Hắn ta không biết tại sao sẽ lại có cảm giác này nữa.

Nếu như hai vị Thiên Địa thánh muốn động thủ.

Những người mà hắn ta dắt tới đây vốn dĩ không đủ để giết chết đối phương.

Người của Giám Thính Ti đã từng vang danh bên ngoài khiến người người sợ hãi, ai có thể không khiếp sợ, hay thậm chí là mong có thể trốn càng xa càng tốt chứ. Bây giờ, ngược lại bị người khác dồn vào thế kinh hãi, thậm chí là còn khó bảo toàn tính mạng.

Ngay lập tức.

Vương Trung nhìn thấy trong mắt của Địa thánh có chứa sát ý, giống như đang nói nếu hắn ta còn không đi thì tiếp đó cũng đừng hòng đi nữa.

"Đi."

Hắn ta vung tay lên.

Mấy ngàn thành viên của Giám Thính Ti nghe Vương Trung nói thế bèn nhanh chóng lùi lại.

Nhất định trong lòng đang rất khó chịu.

Nhưng mà, khó chịu thì có tác dụng gì chứ.

Thiên Địa thánh bất đắc dĩ thở dài, chuyện đã không thể cứu vãn nữa rồi, vương triều nhất định sẽ không buông tha cho bọn họ. Cả hai nhìn về phía Lâm Phàm, nhận ra đối phương vẫn là thái độ hờ hững, không chút rung động hay biến hóa gì, cứ như cũng không có đặt nặng chuyện này ở trong lòng.

"Lâm trang chủ, đại quân của vương triều hẳn sẽ kéo tới đây, có cần tạm lánh đi không?" Địa thánh hỏi.

Lâm Phàm nói: "Không sao, chúng ta là người nói đạo lý."

Nói đạo lý?

Địa thánh trực tiếp bị lời này của Lâm Phàm làm cho thoáng mơ hồ. Muốn nói đạo lý với người của vương triều, lại còn là người đứng đầu?

Hàn Tiểu Tiểu đi tới bên cạnh Lâm Phàm tỏ vẻ lo lắng, Lâm Phàm vuốt đầu nàng ta lộ ra một nụ cười trấn an để người kia an tâm, không sợ hãi nữa. Chuyện gì cũng đều phải có đầu có đuôi, mãi vẫn là một câu nói đó, có tôi ở đây, sẽ không sao cả.

Lâm Phàm rất tự tin vào chính mình.

Hàn Tiểu Tiểu lựa chọn tin tưởng vào anh vô điều kiện.

Nhưng Hàn Yên cho tới bây giờ vẫn không có lòng tin vào Lâm Phàm, cứ luôn xem anh là người mưu mô nguy hiểm, lòng dạ đáng sợ.

Đã nhiều lần nàng ta nói với muội muội của mình đừng quá tin tưởng vào Lâm Phàm, nếu không thì người kia sẽ gặp tai nạn. Nhưng mà muội muội chưa từng tin lời của nàng nói, ngoài miệng thì nói muội tin lời tỷ tỷ, nhưng có từng thật sự tin tưởng sao?

Không hề.

Mãi vẫn luôn lừa gạt người tỷ tỷ là nàng ta.

Tối đến.

Bên trong phòng.

Một đám tỳ nữ chui vào trong chăn, nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

"Ta nghe nói vương triều muốn phái quân lính tới san bằng Tử sơn, chúng ta ở lại chỗ này có phải là rất nguy hiểm hay không?"

"Nguy hiểm thì khẳng định là nguy hiểm rồi đó, nhưng mà ta không muốn rời đi. Nơi này chính là nhà ta, ta muốn cùng sống cùng chết với lão gia."

"Mặc dù ta cũng rất sợ, nhưng ta cũng như thế."

"Ta muốn đi."

Tỳ nữ Tiểu Vân khẽ nói.

Trong phòng rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Tiểu Vân với vẻ hơi kinh ngạc, có chút khó hiểu, thậm chí còn có tức giận.

"Tiểu Vân, lão gia đối xử với ngươi không tệ, bây giờ lúc gặp nguy hiểm ngươi lại muốn chạy sao?"

"Lão gia đối xử với chúng ta rất tốt, nếu là lúc trước thì với suy nghĩ này của ngươi nhất định sẽ phải chết. Cũng chính là vì lão gia đối đãi với chúng ta đều rất ôn hòa, ngươi đang có ý định rời đi cũng biết lão gia sẽ đồng ý với ngươi, đúng chứ."

Các nàng ta đều là tỳ nữ đã sống ở phủ Lâm rất lâu rồi.

Có người tuổi tác cũng đã cao.

Nếu như là lúc trước.

Bọn họ sẽ nghĩ cách muốn chạy trốn khỏi Tử sơn phủ Lâm. Mãi cho tới sau này lão gia trở nên tốt như vậy, các nàng ta không ai còn muốn đi nữa.

Tiểu Vân cúi đầu: "Thế nhưng ta còn hai người đệ đệ cần phải chăm sóc, phụ thân ta cũng lẩm cẩm rồi, nếu như ta không còn nữa vậy bọn họ sẽ không thể sống tiếp được."

Các nàng ta đều đã sống cùng nhau lâu vậy rồi, đôi khi chỉ là tức giận nói thế mà thôi.

Nhưng các nàng ta đều hiểu cho Tiểu Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận