Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 867: Ông vẫn rất hoang mang (2)

Ông vẫn rất hoang mang (2)

Mà lúc này.

Một nhóm người xuất hiện trong tuyết.

Môi trường khắc nghiệt xung quanh khó có thể tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào đến họ.

Đồng thời, trên bầu trời có lá bùa nở rộ chói lọi, ánh sáng ngưng tụ thành thực chất, bay vọt lên cao, không biết cụ thể là đến nơi nào.

"Anh Mặc, cậu nói loài người ở địa phương này có cường giả, nhưng bây giờ phải xem thử cường giả bản địa xử lý chuyện tiếp theo như thế nào." Một người trung niên đàn ông hơi thở hùng hậu, nhìn về phía Mặc Võ đứng ở một bên.

Khoảng thời gian trước Mặc Võ nảy sinh chút mâu thuẫn với Lâm Phàm, anh ta thân là cấp thánh nhân, lại bị đàn áp bởi con người của hành tinh này, nói ra cũng có chút xấu hổ mất mặt.

Chẳng qua là, những chuyện này đều là thật, cho dù không muốn thừa nhận cũng không có cách nào.

Mặc Võ nói: "Đừng coi thường người ở đây, anh ta rất mạnh."

Rõ ràng…

Người này cũng không nghe lọt tai lời của Mặc Võ.

"Tiếng động gì vậy."

Phía xa có âm thanh truyền tới, nổ ầm không ngừng, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện một điểm sáng dần dần phóng to, trong chốc lát, một bóng người từ trên trời rơi xuống, đáp mạnh trên mặt đất.

Rầm!

Tuyết trắng xung quanh bị lực lượng tác động, trực tiếp nổ tung lên, mọi người xung quanh đều cảm thấy khiếp sợ, rốt cuộc là ai tới mà lại làm ra động tĩnh lớn như vậy.

"Anh ta đến rồi." Mặc Võ nói.

Không ai biết Mặc Võ nói 'Anh ta đến rồi' rốt cuộc là ai, đều đồng loạt nhìn về phía Lâm Phàm.

Sau khi Lâm Phàm đáp xuống, tò mò nhìn xung quanh một cái.

Rất nhanh.

Anh đã thấy người trông hơi có chút quen mắt.

"Là anh gây ra sao?" Lâm Phàm hỏi.

Mặc Võ chỉ sang bên cạnh: "Ông ta gây ra."

Dựa theo tình huống bình thường.

Mặc Võ có thể ngang ngược nói: "Liên quan gì đến anh, không muốn chết thì cút đi cho tôi."

Nhưng cuối cùng anh ta không nói ra.

Bởi vì đã từng giao thủ, biết rõ sự lợi hại của Lâm Phàm, tình hình hiện tại không liên quan gì đến anh ta, yên lặng theo dõi diễn biến mới là quan trọng nhất.

Lâm Phàm nhìn người đàn ông trung niên kia, khách sáo nói: “Thành phố của chúng tôi đang có tuyết rơi, ông có thể dừng tay được không?”

Mặc Võ thầm nói trong lòng, quả nhiên vẫn lễ phép như vậy, thường thì người lễ phép cũng là người đáng sợ nhất, đây là kết luận anh ta tổng kết.

"Hahaha..."

Long Viên cười to: "Quá buồn cười, cậu nói dừng tay thì dừng tay, chẳng lẽ cậu cho rằng thể diện của cậu còn lớn hơn trời sao?"

"Tôi chưa từng gặp ông, đáng lẽ rất hòa thuận, nhưng mà ông lại có chút thái độ thù địch đối với tôi, không nên." Lâm Phàm lắc đầu nói.

Mặc Võ không nói gì.

Anh ta rất thông minh.

Chuyện này không liên quan gì đến anh ta, nếu như trước đây không bị Lâm Phàm dạy dỗ, có lẽ sẽ tức giận Lâm Phàm, nhưng bây giờ, anh ta lại có ý nghĩ chuyện không liên quan đến mình thì tránh thật xa.

"Phiền quá!"

Long Viên quát to một tiếng, lao thẳng về phía Lâm Phàm: "Nghe Mặc Võ nói cậu là người mạnh nhất địa phương này, đợi lát nữa đánh cậu thành chó, xem cậu còn nói nhảm với tôi thế nào."

Vừa dứt lời.

Năm ngón tay Long Viên xòe ra, khí thế hóa rồng, ngưng tụ thành vuốt rồng giữa hư thực, hung ác nện xuống bả vai của Lâm Phàm.

Khí thế to lớn, khó mà ngăn cản.

Bùm!

Một cú đánh cực mạnh nện thẳng lên vai Lâm Phàm.

Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều âm thầm khen ngợi, thằng nhóc này xong đời.

Long Viên cũng thầm đắc chí, đồng thời cực kỳ khinh thường hành động của Mặc Võ, vậy mà nói loại người thậm chí không thấy rõ động tác của tôi là người rất mạnh, đúng là mắt mù.

Nhưng những lời tiếp theo của Lâm Phàm lại khiến tóc gáy ông ta dựng đứng, tựa như gặp ma vậy.

"Ông làm gì đấy?"

"Tại sao đánh tôi?"

"Ông thật không thân thiện."

Lâm Phàm cau mày, chậm rãi đưa tay ra, đẩy ngực Long Viên, rầm một tiếng, đối với Long Viên thì giống như có một luồng sức mạnh không thể kháng cự truyền tới, cả người bay ra ngoài, biểu cảm trên khuôn mặt thay đổi rất kinh ngạc, toàn thân mất khống chế mà bay về phía sau.

Trực tiếp đập vào vách đá phía sau.

Loại cảm giác bất lực không có sức phản kháng đó khiến ông ta cảm thấy tuyệt vọng.

"Sao lại như vậy?" Thân thể của Long Viên cắm vào trong vách đá, ánh mắt không dám tin nhìn Lâm Phàm, tựa như thấy ma.

Haiz!

Mặc Võ bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Cũng biết sẽ như vậy.

Cho tới bây giờ thực lực của Lâm Phàm cũng chưa từng làm cho người khác thất vọng.

Đánh nhau với anh ta đều là một vài người không biết Lâm Phàm nông sâu, nếu biết thì chắc chắn trốn càng xa càng tốt, tuyệt đối sẽ không có bất cứ tranh chấp nào với anh.

Dù sao cảm giác bị đánh khiến người ta rất khó chịu.

Lâm Phàm không để ý Long Viên, mà là tìm kiếm, cuối cùng ánh mắt dừng lại tại là bùa đang lơ lửng trên không trung.

"Chính là cái này?"

Anh híp mắt, suy tính, cảm nhận được sức mạnh tỏa ra từ lá bùa,, trực tiếp nhảy lên, giương tay ra, nắm lấy lá bùa trên không trung, không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn chấm dứt tất cả những điều này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận