Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 753: Nó vẫn là một con rắn con (2)

Nó vẫn là một con rắn con (2)

Bọn họ nghĩ, cường giả mà Lâm Phàm nói vừa mới xuất hiện, với lại vẫn chưa rời khỏi núi Trường Bạch. “Ở đâu?” Ngô Thắng vội vàng hỏi.

Lâm Phàm nhìn Ngô Thắng đầy nghi ngờ, giống như không hiểu anh ta vừa nói gì.Anh lần theo hơi thở còn sót lại. Có thể thấy rằng, chỗ này thực sự là nơi mà cường giả đã từng xuất hiện qua, hơn nữa “cường giả” này so với những người ngày trước anh gọi là cường giả thì không giống nhau, “cường giả” bây giờ cũng chỉ là một loại xưng hô tôn kính mà thôi.

“Họ không ở đây nữa rồi.” Lâm Phàm đáp. Ngô Thắng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh ta thật sự rất sợ hãi, cảm thấy không thể nào, nếu thật sự có cường giả, bọn họ không thể không biết.Độc Nhãn Nam quan sát tình hình xung quanh.Ông ta không ngạc nhiên như Ngô Thắng

Cường giả gì gì đó, đối với ông ta cũng chả có gì quan trọng.Tôn Hiểu cũng không nói gì.Trốn sau lưng Lâm Phàm, rụt đầu, đưa điện thoại quay xung quanh, người xem livestream đều muốn nhìn xem di tích cổ có gì hay, xung quanh tương đối an toàn, không có cảnh tượng lạ lùng nào xảy ra.Đám người Độc Nhãn Nam hi vọng mọi việc đều ổn. Người đang xem livestream chỉ có một ý nghĩ.

Đó chính là, hãy xảy ra chuyện gì đó kích thích chút đi. Cách đó không xa. Một con rắn nhỏ dài bằng chiếc đũa đang quấn quanh một cái cây, cái đầu hình tam giác ngóc lên, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm Lâm Phàm. Toàn thân màu vàng kim, trên người toàn là hoa văn xinh đẹp.

Thông thường những thứ càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm. Trong mắt con rắn nhỏ, máu của Lâm Phàm tỏa ra mùi thơm quyến rũ. Vút!Con rắn cong người, phóng đi tựa như mũi tên nhọn, tốc độ cực nhanh, có thể so với vận tốc âm thanh, ở khoảng cách gần như vậy, khiến người khác khó có thể phản ứng kịp. Rầm!

Lâm Phàm giơ tay, những điều không thể đối với người khác lại là những điều rất đơn giản trong mắt Lâm Phàm, không có gì là không thể.Ngô Thắng nghe được tiếng động lập tức có phản ứng. Chỉ là lúc anh ta phản ứng xong thì Kim Xà đã nằm gọn trong tay Lâm Phàm.

“Này, ông Trương, Tiểu Bảo, hai người mau nhìn xem, vừa nãy có thứ gì đó lao tới chỗ tôi, thì ra là một con rắn.” Tiểu Bảo rụt đầu nói: “Tôi sợ.” Ông Trương đáp: “Đừng sợ, rắn rất ngoan ngoãn, cậu xem người nó nhỏ như vậy, chắc chắn là rắn con, mọi người xem tôi nói có đúng không?”

Xuất sắc!

Là mày à?

Tôn Hiểu chĩa ống kính vào con Kim Xà bị Lâm Phàm bắt được.‘Ồ! Con rắn này ở đâu ra vậy?’‘Không biết, tôi vừa nghe thấy tiếng nổ, sau đó thì thấy nó đã ở trên tay thần tượng rồi.’‘Một con rắn màu vàng, thật đáng sợ, cảm giác nó khá giống với con rắn mà Cẩu streamer gặp được.”

‘Vớ vẩn! Con rắn mà Cẩu streamer gặp căn bản không có cửa so sánh với con rắn này, nếu tôi đoán không sai thì âm thanh nặng nề vừa rồi, chắc chắn là tiếng con rắn va đập vào tay Lâm Phàm.’‘Hả! Ý cậu nói là tốc độ bay ra của con rắn này đạt tới vận tốc âm thanh?’

‘Không sai.’Livestream lập tức bùng nổ.Các quốc gia và tổ chức đang theo dõi livestream của Tôn Hiểu sau khi nhìn thấy con rắn này đều lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó lập tức kéo nhà động vật học đến hỏi xem đây rốt cục là loại rắn gì.

Các nhà động vật học đều ngẩn người.Trước giờ chưa từng thấy loại rắn nào mà tốc độ sánh ngang với vận tốc âm thanh.Đừng đùa nữa có được không, với loại tốc độ này thì đến cả máu thịt của con rắn cũng chẳng còn chứ đừng nói đến toàn thân nguyên vẹn. Tộc Lão hỏi: “Đây là rắn gì?” Lúc trước, khi ông ta đi qua nơi này cũng không gặp, vừa nãy ánh sáng lóe lên, trong nháy mắt ông ta chỉ nhìn thấy cái bóng vụt qua, sau đó đã bị Lâm Phàm bắt lại rồi.Cẩn thận suy nghĩ. Nghĩ lại mà thấy sợ. Nếu như cái tốc độ ấy mà đâm trúng ông ta thì xong rồi.

Ngô Thắng cau mày.Con rắn này… Hình như có chút kì quái.Nếu nói ai là kẻ hoang mang nhất hiện giờ thì tất nhiên phải là Kim Xà của chúng ta.Trong lòng liên tục tự hỏi.Đã xảy ra chuyện gì?

Con rắn nhỏ đến giờ phút này vẫn chẳng hiểu gì cả, đối phương sao lại phản ứng nhanh thế chứ.Xong đời rồi.

Sợ là phải chết ở đây rồi.Ngay sau đó.Kim Xà phát hiện sự việc cũng không tồi tệ như nó nghĩ, con người đang cầm nó trong tay vuốt ve cái đầu của nó.“Rắn nhỏ à, bên ngoài rất nguy hiểm, sao đột nhiên mày lại xuất hiện trên tay tao, có phải là thấy tao rất tốt không, muốn thân thiết với tao à?” Lâm Phàm sờ đầu rắn nhỏ và hỏi. Kim Xà này đã bị Lâm Phàm coi thành con rắn con rồi.Nghĩ cũng phải.Lúc anh xem ti vi cùng ông Trương, có một lần xem thế giới động vật, rắn trưởng thành thân hình rất lớn, với độ dài như này thì chỉ có thể là một con rắn con thôi. “Lâm Phàm, tôi thấy con rắn này có vấn đề.” Ngô Thắng nói.Lâm Phàm cười đáp: “Ừ, tôi biết, mặc dù là rắn con nhưng tốc độ rất nhanh, nếu như không phải tốc độ của tôi nhanh hơn, chắc chắn không phát hiện ra nó.” Ngô Thắng muốn nói, con rắn này có lẽ là dị chủng, loại mà khắp người toàn là bảo bối.“Rắn con, chào bạn bè của tao đi, rồi mau đi đi nhé.”Con rắn như có linh tính, nghe được lời Lâm Phàm nói thì tỏ ra vẻ nghi ngờ.Còn thả mình đi?Nhưng mà nó cũng muốn thử xem sao, Kim Xà ngóc đầu lên, cúi đầu chào hỏi mấy người phía sau Lâm Phàm, ý tứ rất rõ ràng, xin lỗi vì đã làm phiền.Tôi sai rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận