Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 333: Lâm Phàm đang dần trở nên nổi tiếng (2)

Dáng vẻ cô ta mỉm cười vô cùng rạng rỡ, giống như một nàng tiên vậy, hơn nữa, nếu để thành viên trong bộ phận nhìn thấy Kim Hòa Lị bình thường lạnh như băng lúc này lại mỉm cười xinh đẹp, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Đây có phải là nữ thần mặt lạnh mà họ biết không?

“Ông Trương, sao cô ta lại cảm ơn tôi?” Lâm Phàm hỏi.

“Ừm, chắc là vì trước đây anh từng cho cô ta ăn đậu hũ thối?” Ông Trương nói.

"Ý của ông là, cô ta thích ăn đậu hủ thối?"

"Rất có thể."

"Ồ, hóa ra là như thế."

Hai người trò chuyện, nói cười vui vẻ, rõ ràng chỉ là ba chữ nghe rất đơn giản, nhưng lại khiến đầu óc bọn họ lại tự vẽ ra những cảnh tượng như thế, không chừng Kim Hòa Lị biết, cũng không thể không mở lời khen một tiếng, bệnh nhân tâm thần thật sự rất đáng sợ.

Sau đó cả hai đi về phía ký túc xá.

Lưu Ảnh không có đến.

Hôm nay anh ta không thể đến được, là vì chuyện ban ngày, anh ta mang toàn bộ tài sản trong nhà giao cho cô bạn gái, nghĩ đến chuyện đáng sợ này, anh ta run rẩy cả người, giống như vừa rơi vào hầm băng vậy.

Kinh khủng thật.

Anh ta bất chợt nhìn vào vòng bạn bè.

Mỗi khi làm mới vòng bạn bè, trong lòng anh ta lại đột nhiên run mạnh, thật sự rất là đáng sợ. Sợ bạn gái lấy tiền của anh ta, đi mua mấy cái túi hàng hiệu.

"Cảm ơn ông xã đã ủng hộ hết sức."

Sau đó phối đồ với mấy cái túi.

Trái tim của Lưu Ảnh đang rỉ máu.

Đã gửi tin nhắn cho bạn gái rồi, không dám nói mấy lời quá đáng thì chỉ có thể đóng vai nạn nhân kể về tấn bi kịch của mình, mong bạn gái hồi tâm chuyển ý, chừa cho anh ta một chút hi vọng.

...

Trong một sơn cốc.

Tà vật Xà Ma vương tức giận gầm lên, tiếng gầm vang trời, kinh động đến các tà vật may mắn sống sót xung quanh phải rụt đầu lại, không dám có bất kỳ suy nghĩ suồng sã nào, bọn chúng tấn công thành phố Duyên Hải thất bại, tổn hại nặng nề.

Tà vật Sư Hổ thú bị ném bay, cũng may nhờ tà vật Kim Điêu cứu nó quay lại.

Nó gầm lên.

"Tên đó là phản đồ, nó dẫn bọn ta đến trước mặt cường giả nhân loại."

Các tà vật xung quanh đồng loạt hô ứng.

"Phản đồ!"

"Phản đồ!"

Tà vật Công Kê trong lòng bọn nó đã sớm bị gán cái danh phản đồ.

Tà vật Xà Ma vương nhìn đồng loại, trận chiến lúc này, ngay cả thành phố của người ta còn chưa vào được thì đã bị tổn thất nặng nề như thế, đối với nó mà nói, là một chuyện không thể nhẫn nhịn được.

Nếu bị tà vật khác biết đến thì bọn nó sẽ trở thành trò cười.

Tà vật Thổ Bát Thử từ dưới đất chui lên, gào khóc vài tiếng.

"Trong đám tà vật chúng ta vậy mà lại xuất hiện phản đồ như thế, nên nói chuyện của nó cho tất cả tà vật biết, nhất định phải trói nó lên cột sỉ nhục của tà vật."

Sức mạnh của tà vật Thổ Bát Thử không mạnh, thuộc loại chuyên đi đào hang.

Khi đại chiến, rất khó nhìn thấy bóng dáng của nó.

Nhưng sau khi trận chiến kết thúc, nó sẽ xuất hiện.

Tà vật Thổ Bát Thử gào than:

"Cái chết thảm của tà vật Chương Lang Ma Vương, chắc chắn là do phản đồ này hại, chúng ta phải tiêu diệt tên phản đồ này."

Tiếng gào thét của nó đã nhận được sự tán đồng của đồng bào.

"Tiêu diệt phản đồ!"

"Tiêu diệt phản đồ!"

Bọn tà vật đồng thanh hô lớn.

Nếu tà vật Công Kê biết chuyện này, chắc chắn sẽ biện hộ cho bản thân rằng nó không phải phản đồ, nó là tà vật anh hùng, mọi chuyện nó làm đều là vì tà vật.

Nó ẩn mình giữa loài người.

Sống trong nguy hiểm.

Bọn tà vật không chỉ không sùng bái nó, mà còn vu oan nó là phản đồ, thật là không thể nhẫn nhịn được nữa.

Tà vật Xà Ma vương chìm vào trầm tư.

Nó nghĩ sức mạnh của loài người, thật sự rất mạnh, nếu không thể giải quyết loài người, đối với tà vậ bọn nó mà nói, sẽ đem đến chuyện chẳng lành.

Ban đêm.

Trong một căn hộ nào đó.

Tôn Hiểu nhìn nội dung trên diễn đàn, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc, một nhóm người đang thảo luận về chuyện tà vật, hơn nữa, còn dựa vào video mà anh ta quay.

Đồng thời có phương tiện truyền thông mới đã mua bản quyền phát sóng từ chỗ anh ta.

Giúp anh ta kiếm được một món hời lớn.

Có bỏ ra thì ắt có hồi báo, suy cho cùng là dùng mạng để dổi, ai mà không đỏ mắt.

Nhìn vào bình luận trên diễn đàn.

Tôn Hiểu lộ ra nụ cười nhẹ nhỏm.

Địa vị của anh ta trong diễn đàn càng được cải thiện, mọi người đều biết anh ta thật sự không sợ chết, rất có năng lực, để quay được tin tức tà vật xâm nhập thành phố Duyên Hải mà đến cả mạng cũng không cần.

Ngày mười một tháng Tư!

Sáng sớm!

Thời tiết tươi sáng, phong cảnh rất đẹp.

Một tia nắng lặng lẽ tinh nghịch rơi vào nhà.

Lâm Phàm tỉnh lại, ngồi ở trên giường, uể oải nhìn Gà Mái, ánh mắt cũng chẳng dời, vẫn giữ nguyên động tác vừa rồi.

Tà vật Công Kê phát hiện ánh mắt của Lâm Phàm, bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm đến động cũng không dám động, chỉ dám ngồi xổm ở đó, sau đó hơi dùng sức.

Một quả trứng lăn ra!

Hai quả trứng lăn ra!

...

Năm quả trứng lăn ra!

"Ta đã cố gắng hết sức rồi."

Tà vật Công Kê trong lòng thầm oán, loài người to xác, ngươi không được hiếp gà quá đáng, thân là tà vật Công Kê nằm vùng, cảm thấy thân phận bản thân sắp bị bại lộ rồi.

Bây giờ nó chỉ có thể cố gắng hết sức biểu hiện ra giá trị tồn tại của mình.

Một nằm vùng không có giá trị, không phải là một nằm vùng đủ tiêu chuẩn, cho nên nó muốn hỏi Lâm Phàm, bây giờ anh thấy giá trị của bản thân nó thế nào?

Năm quả trứng.

Tiến bộ vượt bậc.

Nếu không phải trứng nó đích thân sinh ra, bản thân nó cũng không dám tin.

"Vẫn đang nhìn?"

"Có gì mà xem nữa chứ, có thể đừng nhìn ta không? Nhìn ta ta rất sợ đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận