Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 617: Rốt cuộc vì lý do gì mà tôi phải châm cứu cho cậu nhỉ?

Trong mắt Ngô Thắng, Độc Nhãn Nam là một kẻ yếu kém.

Cho dù Ngô Thắng rất thân thiện.

Nhưng với anh ta mà nói, yếu kém chính là một loại tội lỗi.

Có thể nói cho tới giờ, người mà Ngô Thắng để ý tới chính là Lâm Phàm, còn có ông Trương kia.

Trong mắt anh ta, kiểu người bình thường không có gì nổi bật như ông Trương đều rất thần bí.

Cao nhân ẩn mình đó, có hiểu hay chưa.

"Dám hỏi một câu, cậu thấy loài người chúng tôi thế nào?" Độc Nhãn Nam hỏi.

Ông ta không hề biết gì về sự tồn tại của những thứ không lường trước được như này, cho dù có muốn bày trận thì cũng không biết phải ra tay từ chỗ nào.

"Không có nhận định."

Ngô Thắng có thể nói, chỗ của mấy người vậy mà lại sản xuất nhiều người đẹp tròn trịa hiếm thấy tới vậy, cũng được coi là một nơi tốt, đất thiêng mới có người tài. Còn những cái khác, vẫn thật không có nhận định nào cả.

Độc Nhãn Nam nói: "Cậu có thể liên minh với loài người chúng tôi mà, hy vọng lúc gặp phải nguy cơ, cậu có thể chỉ cho loài người chúng tôi một con đường sáng."

Nghe được những lời của đối phương.

Ngô Thắng đều có chút mơ hồ.

Mặt ông dày thật đó, còn mẹ nó nhắc tới liên minh nữa chứ. Đây là có chút ngây thơ, vẫn chưa hiểu được tình huống bây giờ.

Còn nữa...

Lỡ như bọn họ biết được tôi tới nơi này lại còn liên minh cùng với mấy người, bọn họ nhất định sẽ đập chết tôi. Tình hình của tôi như này, một khi bị nhắm vào rồi thì hậu quả nhất định sẽ rất thê thảm.

Nghĩ tới đã cảm thấy vô cùng đáng sợ.

"Aiya, hôm nay sắc trời đẹp ha."

Ngô Thắng nhìn lên trần nhà, quả thật rất trắng. Nằm mơ giữa ban ngày, có đôi khi nghĩ quá nhiều quả thật sẽ khiến người ta rất bất lực.

Độc Nhãn Nam chỉ còn lại một con mắt, ánh mắt đó dần trở nên xám xịt.

Ông ta biết đối phương từ chối rồi.

Ông ta như này chỉ là muốn lôi kéo một người quen thuộc với những cường giả kia mà thôi.

Dĩ nhiên.

Kiểu này sẽ khiến đối phương có chút thành kiến.

Haiz!

Cũng trách bản thân quá nóng vội.

Độc Nhãn Nam nói: "Tôi lại có chút quá đáng rồi."

Ngô Thắng mỉm cười nhìn người kia, hiểu là được rồi. Tôi tới từ vũ trụ, thân là thế hệ thứ hai của dòng tộc, có thể nói cho mấy người biết mấy chuyện này đã cảm thấy bản thân tốt lắm rồi, đừng có nghĩ quá nhiều nữa.

Nếu không, tới cuối cùng người chịu xui xẻo vẫn là chính mình.

Lúc này, tâm tư của Ngô Thắng rõ ràng không còn ở chỗ của Độc Nhãn Nam nữa, thậm chí còn không muốn nói nhảm thêm nhiều với ông ta. Ý nghĩ lớn nhất của anh ta chính là tiếp nhận màn châm cứu của bậc thầy châm cứu kia.

Lúc Lâm Phàm nói Ngô Thắng muốn ông Trương thực hiện châm cứu.

Độc Nhãn Nam cực kì kinh ngạc, nhìn người kia bằng ánh mắt như gặp quỷ vậy, dường như là đang nói...

Có can đảm!

Nhưng ông ta không có nhắc nhở người kia. Không phải là ông ta không muốn nhắc nhở, mà cảm thấy tình huống hiện tại chính là cơ hội rất tốt để người kia tự mình trải nghiệm.

Nếu như ông ta nói ra, đối phương có lẽ sẽ nghĩ rằng có phải là ông không muốn để cho bậc thầy châm cứu của loài người mấy ông giúp tôi tu luyện đúng không?

Cũng có hơi hẹp hòi rồi ha.

Cho dù Độc Nhãn Nam nói rất nguy hiểm, vậy thì cũng không được, đắc tội với người ta quá.

Nếu như Ngô Thắng tin tưởng ông ta thì ông ta đã đắc tội với ông Trương rồi. Mà ông Trương lại là bạn tốt của Lâm Phàm, nếu như người kia thì thầm to nhỏ với Lâm Phàm, vậy đằng nào thì ông ta cũng thật sai trái quá rồi.

Cho nên... Kìm chế.

Chỉ có khi đích thân tự cảm nhận được rồi thì cậu mới hiểu được sự lựa chọn trước đó của mình là ngu dốt nhường nào.

Ngô Thắng cảm nhận được ánh mắt của Độc Nhãn Nam có gì đó là lạ.

Chắc là không ngờ rằng tôi lại gặp được cao nhân ẩn mình trong loài người mấy người chứ gì.

Cho rằng việc giúp đỡ một người tới từ bên ngoài như tôi đây là đang hỗ trợ cho giặc sao?

Nghĩ nhiều quá rồi.

Ngô Thắng tôi trước giờ làm người rất ngay thẳng, không giúp được mấy người bao nhiêu nhưng mà nhất định sẽ không ra tay với mấy người. Hơn nữa, nhất định sẽ nói lại với bậc bề trên của dòng tộc rằng nơi này có người con để ý, hy vọng có thể được chăm sóc nhiều hơn.

Haiz!

Quả nhiên.

Người được Ngô Thắng tôi để ý lại không có bao nhiêu.

Tầm nhìn của vị cao thủ loài người ở bộ phận đặc biệt này hẹp hòi quá rồi.

Nếu như Độc Nhãn Nam biết được suy nghĩ của đối phương, nhất định sẽ muốn đánh nổ đầu chó của người này.

Con mẹ nó, tôi có nói cái gì đâu.

Lý do biểu cảm kinh ngạc như vậy.

Cũng chỉ là không ngờ vẫn còn có thằng đần bị mắc lừa.

Độc Nhãn Nam còn chuẩn bị gọi xe cứu thương cho Ngô Thắng, để lúc anh ta bị châm cứu tới bại liệt thì còn có xe cứu thương kịp thời chạy tới. Tạo thành một chuỗi cứu viện luân phiên chặt chẽ không sơ hở, thật sự rất ổn.

Trong phòng ký túc xá.

"Mời nằm xuống."

Vẻ mặt ông Trương rất nghiêm túc. Với người có thể tin tưởng vào thuật châm cứu của mình, trước giờ ông ta đều sẽ không làm đối phương thấy thất vọng. Cho dù cuối cùng có nhận lấy thất bại thì cũng bởi vì làm chuyện gì đều sẽ luôn có khả năng thất bại, khi đó là do bạn xui xẻo mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận