Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1074: Thế giới mà mình bảo vệ không nên như thế này (2)

Thế giới mà mình bảo vệ không nên như thế này (2)

Lâm Thần nhà chúng ta đã bảo vệ quê hương, bảo vệ đất nước, vất vả biết bao, cực khổ biết bao, dù không báo đáp thì cũng không thể nhìn thấy Lâm Thần bị lừa gạt mà khoanh tay đứng nhìn được, nhất định phải làm ra hành động gì đó mới được.

“Được, cảm ơn ông chủ.” Lâm Phàm nói cảm ơn.

Anh cảm thấy ông chủ không tệ, là kiểu người vô cùng nhiệt tình.

Ông chủ vội vàng nói: “Ôi, Lâm Thần, cậu khách sáo quá rồi.”

Một lúc lâu sau.

Ở một ngôi trường.

Chỗ gác cổng.

“Sao các người lại đến nữa? Không phải đã nói rất rõ ràng rồi sao? Con gái của bà không có tư cách học ở đây, học sinh trong này đều phải có nhà ở gần đây, mau đi đi, mau đi đi.”

Bảo vệ thúc giục, hơi bất lực. Ông ta đâu muốn quan tâm mấy chuyện này, mấy lần trước thấy hai mẹ con này đáng thương nên cho bọn họ vào trong tìm lãnh đạo, sau đó khiến lãnh đạo không kiên nhẫn lắm đã phê bình ông ta một trận trước mặt mọi người, còn trừ mấy trăm đồng tiền lương của ông ta, khiến ông ta hơi sợ, mọi người đều cần kiếm cơm mà.

Nếu tôi là lãnh đạo, thấy các người đáng thương như vậy, chắc chắn sẽ không nói lời nào mà trực tiếp sắp xếp một cách ổn thỏa.

Ông chủ nói: “Ông anh, anh nói như vậy là không đúng rồi, đừng nói những chuyện khác, dựa vào đâu mà không cho đứa nhỏ học tiểu học chứ.”

Bảo vệ nói: “Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai. Tôi chỉ là làm công thôi, mấy lần trước tôi để họ vào, nhưng lãnh đạo lại khiển trách tôi. Nếu tôi là lãnh đạo, tôi sẽ không nói lờo nào mà sắp xếp cho họ một cách ổn thỏa rồi.”

“Tôi biết, tôi không làm khó anh. Anh có biết người này là ai không?” Ông chủ trực tiếp giới thiệu Lâm Phàm.

Bảo vệ nhìn Lâm Phàm, càng nhìn càng thấy quen: “Hơi quen mắt.”

Ông chủ nói: “Trí nhớ anh thật kém, người này là Lâm Phàm, thần thủ hộ cho nước Long. Cậu ấy tự mình đưa người đến đi học, các người cũng dám ngăn cản sao, mau gọi điện thoại bảo lãnh đạo các người qua đây, tôi đảm bảo ông ta sẽ ngoan ngoãn tiếp đón.”

Bảo vệ nghe thấy, đột nhiên bùng nổ, đừng nhìn ông ta có vẻ chẳng học hành mấy, nhưng tin tức gì cũng xem đấy.

Ông ta vội lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho lãnh đạo.

Tút tút!

“Alo! Ai vậy?”

“Lãnh đạo, tôi là bảo vệ gác cổng, hai mẹ con đó lại đến rồi, còn có…”

“Tôi nói với cậu thế nào? Có còn muốn làm nữa không? Loại người gì trường học chúng ta cũng nhận hay sao? Bọn họ có nhà ở xung quanh đây sao? Nghèo thì đừng đi học, đừng chiếm dụng nguồn tài nguyên. Đuổi bọn họ đi cho tôi, nếu còn để tôi nhìn thấy bọn họ, thì cậu cút xéo cho tôi.”

Bụp!

Lãnh đạo nói xong thì cúp máy.

Bảo vệ ngây ra, ông trời ơi, lãnh đạo, anh thật là ngang ngược, có thể nghe tôi nói hết không, người đưa bọn họ đến là nhân vật lớn đấy, anh làm như vậy khiến tôi rất khó xử đấy.

Lâm Phàm quay đầu nhìn về phía hai mẹ con kia, tỏ ý bọn họ không cần gấp.

“Không học nữa, không học nữa.”

Người phụ nữ kéo tay con gái, muốn rời đi. Cô ta biết cho dù có vào thì con gái của mình cũng sẽ bị sỉ nhục, như vậy thì thôi đi.

Lâm Phàm nhìn cô bé vốn dĩ trong mắt còn có ánh sáng, nhưng bây giờ đã dần mất đi, lòng anh nhói lên, nhìn về phía ngôi trường, toà nhà nào cũng rất mới, rất đẹp.

“Kiến thức thay đổi vận mệnh, học tập thay đổi cuộc đời.”

Trên bức tường của trường học treo hàng chữ này.

Lâm Phàm lẩm bẩm.

“Thế giới mà mình bảo vệ không nên như thế này.”

Anh có một trái tim muốn bảo vệ, mặc dù anh là bệnh viện tâm thần, nhưng không có nghĩa là anh ngốc, anh biết mình đang làm gì, hay là muốn nhìn thấy gì.

Anh hy vọng mỗi một người được anh bảo vệ, trong mắt đều tỏa ra ánh sáng.

Ánh sáng của hy vọng, niềm tin, thân thiện.

Ví dụ như ông chú chủ cửa hàng đây.

Có thể là ông ta ích kỷ, thích nói xấu người khác, nhưng thực ra lòng lại rất lương thiện. Hay bảo vệ này cũng vậy, ông ta đồng ý để bọn họ vào, nhưng lãnh đạo lại khiển trách ông ta, nên cũng có thể hiểu cho ông ta.

Ảnh là người mà Độc Nhãn Nam sắp xếp đi theo bên cạnh Lâm Phàm.

Nếu Lâm Phàm ra khỏi thành phố, với sức mạnh của Ảnh, có cưỡi ngựa cũng không đuổi theo nổi.

Nhưng ở trong thành phố, Ảnh thỉnh thoảng xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm, giả vờ làm người qua đường. Vào lúc này, Ảnh lại giả làm người qua đường đi ngang qua chỗ bọn họ, nghe thấy lời của Lâm Phàm, trong lòng đột nhiên kinh ngạc, đổ mồ hôi lạnh. Không có nguy hiểm gì, cũng không có uy hiếp gì.

Nhưng một câu nói như vậy lại khiến anh ta kinh ngạc mà thay đổi sắc mặt.

Ông chủ kéo người phụ nữ lại: “Cô em, cô đừng gấp, tôi mẹ nó thật không phục chuyện này. Đây là trường công, nếu là trường tư thì tôi không nói gì, quay đầu đi, nhưng đây là trường công, dựa vào đâu mà không nhận người khác.”

Nếu như là lúc trước.

Nhiều nhất là ông ta mắng chửi rồi rời đi, nhưng bây giờ thì không như vậy, ai là người đến xử lý chuyện này.

Là thần thủ hộ của đất nước chúng ta đấy.

Ở cùng với anh, có gì phải sợ nữa, hoàn toàn không cần phải hoảng loạn.

Huống chi.

Bọn họ là bên có lý.

Lúc này, “Ảnh” đã bị câu nói lúc nãy của Lâm Phàm khiến cho kinh ngạc đến hồn bay mất rồi, vội vàng đến góc khuất gọi điện thoại cho Độc Nhãn Nam, xảy ra chuyện rồi, nếu không giải quyết tốt thì sẽ gây ra tai hoạ mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận