Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 606: Chị họ, để em đến thay chị (2)

Nhưng anh ta không hề biểu hiện ra bên ngoài rằng mình chẳng hiểu gì, thay vào đó anh ta gật đầu.

“Nếu như tiên nữ xinh đẹp đã mời tôi uống, thì đó là vinh hạnh của tôi.”

Sắc mặt của cô gái mập hơi ửng đỏ, hai bên má hiện lên ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Tôi không phải là tiên nữ, tôi tên là Ngô Tú Tú, chỉ là một cô gái mập bình thường.”

“Tôi cũng họ Ngô, giống họ của cô, tôi tên là Ngô Thắng.” Ngô Thắng nói.

Cô ta không dám đối diện với Ngô Thắng, trong mắt cô ta, dây chính là tiên trên trời, cô ta hoàn toàn không xứng, hơn nữa bây giờ đối phương nói với cô ta nhiều như này, đó đã là một loại may mắn rồi.

Lúc này.

Mấy cô gái đang hối hận không thôi đều đi đến bên cạnh Ngô Thắng nói: “Anh đẹp trai, có thể kết bạn với chúng tôi không?”

Bọn họ tự cho rằng Ngô Tú Tú không thể so sánh với bọn họ.

Đối phương có thể nói chuyện với đối phương nhiều như vậy, đều dựa vào sắc đẹp của bọn họ.

Vậy thì chắc chắn là chẳng có bất kỳ vấn đề gì.

Ngô Tú Tú rất căng thẳng, cô ta là người hiểu rõ bản thân, lúc nãy dám nói chuyện với Ngô Thắng đó là vì không thể ngăn được cám dỗ. Nhưng bây giờ, nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp cho dù là ngoại hình, vóc dáng hay ăn mặc đều có thể bỏ xa cô ta mười bảy mười tám con đường, cô ta biết bản thân một lát nữa thôi sẽ phải thất vọng mà rút lui.

Căn bản chẳng có gì có thể so sánh.

Chỉ là…

“Không được, tôi đã hẹn với vị tiên nữ này đi uống cafe rồi.” Ngô Thắng nói.

Ngô Tú Tú không dám tin nhìn Ngô Thăng.

Cô ta không ngờ rằng, trên thế giới này vậy mà lại có người vì cô ta mà ừ chối người đẹp.

Đây là chuyện từ trước tới nay chưa từng xảy ra.

“Ha ha ha…”

Mấy cô gái xinh đẹp cười, chỉ vào Ngô Tú Tú nói: “Anh đẹp trai, kiểu như cô ta, sao có thể ở cạnh anh được, cô ta đi bên cạnh chính là một sự sỉ nhục đối với anh.”

Sắc mặt của Ngô Tú Tú đần độn.

Bị người ta sỉ nhục như vậy chẳng ai có thể chịu được.

Nhưng cô ta biết, lời đối phương nói là thật, hoàn toàn không có chỗ đến phản bác lại, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

“Ồ, các cô đang nghi ngờ mắt nhìn của tôi sao?”

Ngô Thắng nheo mắt nhìn mấy cô gái. Đối với anh ta mà nói, mấy cô gái này cũng chỉ là loại mặt hàng bình thường thôi, anh ta đã nhìn thấy không biết bao nhiêu cô gái đẹp, loại như bọn họ, ngay cả ham muốn nhìn một cái thôi cũng chẳng có.

“Đúng vậy…”

Mấy cô gái xinh đẹp trả lời.

Nhưng đúng lúc này.

Bọn họ đối diện với ánh mắt của Ngô Thắng, sau đó thấy sắc mặt mấy cô gái trở nên sợ hãi. Ánh mắt của Ngô Thắng tràn đầy hung ác, đã tạo thành một nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ.

“Cút!”

Ngô Thắng nói.

Mấy cô gái xinh đẹp không có ánh mắt đe doạ đó, sao có thể chịu đựng được ánh mắt như vậy, đều suy sụp bỏ chạy.

Vậy mà lại nghi ngờ mắt nhìn của tôi.

Đúng là tự tìm cái chết.

Quán café.

Đồ Ngô Thắng mặc vốn dĩ đã rất thu hút ánh nhìn, ngoài ra còn thêm cả vẻ đẹp trai của bản thân nên lại càng khiến người khác nhìn chăm chú. Ngô Tú Tú bên cạnh anh ta áp lực rất lớn, luôn cảm thấy ánh mắt những người đó nhìn cô ta rất kì lạ.

Đây là cafe sao?

Giống như màu của đất vậy.

Ngô Tú Tú cẩn trọng ngồi ở phía đối diện, một cô gái hoạt bát phóng khoáng như cô ta khi đối mặt với Ngô Thắng lại im lặng không biết nên nói gì, đây không phải là phong cách của cô ta.

Hết cách.

Đối phương quá đẹp trai, đẹp trai đến nỗi cô ta ngại ngùng không biết phải làm gì.

“Tôi có thể hỏi cô vài câu không?”

Ngô Thắng nóng lòng muốn biết một vài chuyện liên quan đến Long Quốc, rõ ràng là nơi quan trọng nhất, nhưng người ở đây thực sự quá yếu ớt, hoàn toàn khác với những gì anh ta nghĩ, hay nói cách khác, chỗ nào đó đã xảy ra vấn đề.

Cần phải điều tra kỹ càng.

“Được chứ.”

Đừng nói là vài câu hỏi, dù có hỏi vấn đề mang tính phổ biến như sổ hộ khẩu, cô ta cũng sẽ trả lời, chắc chắn sẽ không che giấu bất cứ điều gì.

“Bây giờ người mạnh nhất ở Long Quốc là ai?” Ngô Thắng hỏi.

Ngô Tú Tú nói: “Bây giờ người mạnh nhất là Lâm Phàm, anh ta là người mạnh nhất ở đất nước của chúng tôi, đánh bại cả thần.”

Ngô Thắng ghi nhớ cái tên này, nhưng anh ta rất có hứng thú với thần.

“Những vị thần nào?”

Anh ta không cho rằng vị thần mà đối phương nói là những vị thần mà anh ta biết, nhưng dù sao thì thần là sự tồn tại mạnh mẽ, chân chính, cho dù là anh ta đối mặt với thần cũng sẽ vô cùng kính cẩn.

“Hải Thần của nước Hải Vân, Tử Thần của nước Tân Đức, đều từng bị anh ta đánh.” Ngô Tú Tú nói.

Những vị thần không thể với tới trong thần thoại cổ xưa, nhưng bây giờ bị người mạnh nhất của nước chúng tôi đánh cho tơi tả, đương nhiên là rất tự hào.

Từ trước tới nay Ngô Thắng chưa từng nghe nói tới những vị thần này.

Hải Thần?

Tử Thần?

Đây đều là đồ vật gì vậy?

Nếu như thực sự là những vị thần đó mạnh thật, anh ta đương nhiên không thể không biết.

Nhưng…

Những sự tồn tại mạnh mẽ này sẽ không xuất hiện ở đây.

Ngô Tú Tú thấy đối phương giống như đang suy nghĩ gì đó, thì cúi đầu uống cà phê, thỉnh thoảng lén lút quan sát khuôn mặt đối phương, thực sự rất đẹp trai, giống như một nhân vật bước ra từ trong tranh vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận