Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 723: Sau khi nghĩ thông suốt một điểm này, tâm trạng của tôi tốt hơn rất nhiều (2)

Sau khi nghĩ thông suốt một điểm này, tâm trạng của tôi tốt hơn rất nhiều (2)

Lâm Phàm thấy vậy lại càng thêm tự trách.

"Bây giờ ông còn có thể nói chuyện không?" Lâm Phàm hỏi.

Một lát sau...

"Quả nhiên ông không thể nói chuyện, vết thương bây giờ của ông rất nghiêm trọng, nhưng vẫn có hi vọng, tôi có một người bạn tốt, ông ấy là bạn tốt nhất của tôi, thuật châm cứu của ông ấy rất lợi hại, có thể cứu sống ông."

"Ông không nên không tin, trước kia chúng tôi sống ở bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, khi đó tôi tìm cách tu luyện, thông qua các biện pháp, mỗi lần đều rất nguy hiểm, nhưng tôi đều chịu được đến đây, không phải vì mạng tôi lớn, mà là ông Trương châm cứu thật sự rất giỏi, ông hãy nghe tôi nói..."

Lâm Phàm lo lắng đối phương không tin lời mình nói, nên đã bắt đầu kể lại những chuyện trước kia, nói toàn bộ cho đối phương biết khả năng thần kỳ của ông Trương, nội dung hơi nhiều, thời gian cũng hơi dài...

"Ưm ưm..." Trang Thiên Hành sắc mặt đỏ bừng, giãy dụa muốn nói gì đó, nhưng ông ta càng giãy dụa, vết thương càng nặng, nộ hỏa công tâm, máu chảy lên não, cuối cùng không thể chống đỡ được nữa, hai mắt trợn ngược, ánh mắt trợn trừng phẫn nộ tiếc hận lìa đời.

Đi rồi.

Hồn về Tây Thiên.

Giải thoát tự tại, hoàn toàn rời xa thế giới tốt đẹp mà người người đều hướng tới.

Lâm Phàm vì muốn để đối phương tin tưởng ông Trương có thể chữa cho ông ta, cuối cùng cũng kể hết những chuyện xưa của mình và ông Trương, sau đó nhìn về phía Trang Thiên Hành, muốn hỏi ông ta có sẵn sàng thử một lần không.

Nhưng anh phát hiện Trang Thiên Hành cứ trợn tròn mắt nhìn mình.

Ánh mắt tan rã, giống như con mắt nhân tạo mà con người nặn ra.

Lâm Phàm vuốt mặt của Trang Thiên Hành... đã lạnh ngắt rồi.

"Tại sao lại có thể như vậy, vì sao ông không thể kiên trì thêm một lúc, với tốc độ của tôi, chắc chắn có thể đưa ông trở về."

Anh vô cùng tiếc nuối, không ngờ rằng lại không kịp.

"Aizz!"

Lâm Phàm lắc đầu, cảm giác vô cùng tự trách, anh cũng không muốn đánh đối phương thành như vậy, nhưng anh có thể tha thứ bản thân, cái này gọi là tính mạo hiểm trong giao lưu, nhất thời không thu tay lại được là chuyện có thể tha thứ được về tình.

Sau khi nghĩ thông suốt.

Ngược lại không tự trách chút nào, tâm tình lại tốt lên.

Về phần rốt cuộc đám người Trang Tiêu sống hay chết, đối với Lâm Phàm, anh không hề để ở trong lòng, vừa rồi cũng không phải ra tay với bọn họ, có lẽ là thấy tình huống không ổn, nên đã rời đi trước rồi.

Nghĩ đến đây, tâm tình Lâm Phàm lại tốt lên rất nhiều.

Bản thân không có làm việc gì sai.

Ừm!

Vui vẻ.

Sau đó, Lâm Phàm đi lại trong vòng mấy chục thước xung quanh thi thể Trang Thiên Hành, hình như là đang tìm cái gì đó.

"Thật đáng tiếc, vậy mà lại không tìm được."

Anh muốn tìm nửa người dưới của Trang Thiên Hành, chỉ là thật đáng tiếc, tìm nửa ngày cũng không có tìm được, nghĩ đến võ đức cao hơn hết thảy, anh đã đào một ngôi mộ cho Trang Thiên Hành.

Sau một hồi.

Lâm Phàm đứng ở trước ngôi mộ, trầm giọng nói: "Tuy rằng ông là người hèn hạ, nhưng thực lực của ông khá tốt, nhưng võ đức không ổn lắm, tôi không muốn giao đấu với ông, cái chết của ông là ngoài ý muốn, vốn dĩ tôi có thể đưa ông đi tìm ông Trương, có khả năng ông sẽ sống sót, nhưng không ngờ rằng ông lại không thể kiên trì đến khi đó."

"Aizz!"

Lâm Phàm của chúng ta có tấm lòng từ bi, rất cảm tính, rất thiện lương, dù cho hành vi của đối phương rất hèn hạ, anh cũng sẽ xem xét đến tình huống đối phương đã vứt bỏ tánh mạng, bày tỏ thiện ý, tha thứ cho hành vi ti tiện của đối phương.

Không ai biết tình huống vừa rồi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Nhưng bọn họ cảm nhận được thật sự rất khủng bố.

Áp lực như vậy giống như trời sập xuống vậy, có cảm giác vô lực bao phủ trong nội tâm của mọi người.

"Còn có cường giả..."

Lâm Phàm nhìn lên trời xanh, sắc xanh của bầu trời, khiến anh tràn ngập sức sống.

"Nếu như có rượu ở đây thì tốt quá."

Anh lẩm bẩm, nghĩ tới hương vị của rượu, đó là thật sự là đồ uống rất.

Nhún chân nhảy phắt lên.

Ngửi thấy mùi mùi hương của cường giả, chính là ở phương xa.

Cùng với núi Trường Bạch dần dần có bảo bối xuất hiện.

Cường giả Tinh Không xuất hiện ngày càng nhiều.

Không chỉ có đám người Mục Hạo, các đại tộc ở Tinh Không nhìn trúng nơi này đều đã đến.

Mà lúc này.

Sẽ giới thiệu một đại tộc khác trong Tinh Không.

Bọn họ vượt qua vũ trụ vô tận trong Tinh Không mà đến, căn cơ rất mạnh, cho dù là đám Mục Hạo nhìn thấy đối phương cũng kiêng kị.

Bên bờ Thiên Trì.

Một người đàn ông trung niên đang đứng khoanh tay, xung quanh có rất nhiều cường giả đứng thẳng, chỉ là những cường giả này đều chỉ là tùy tùng, sau khi bọn họ đến nơi đây, uy thế mà họ phát ra, đã sớm dọa toàn bộ sinh vật xung quanh chạy đi.

Người đàn ông trung niên rất kinh sợ về động tĩnh vừa rồi, quả thật rất kinh người, long trời lở đất, chấn động lan khắp tứ phương, nhưng ông ta cũng không nghĩ là ai đang giao chiến, cũng chỉ cho rằng địa thế phát sinh biến hóa, hình thành nên chấn động.

"Đại nhân, thuộc hạ đã điều tra tình huống, các đại tộc Tinh Không đang hoạt động ở nơi này trong thời gian này, có Mục tộc, Trang tộc, Ngô tộc, trong đó đệ tử Ngô tộc Ngô Thắng đã có được cơ duyên, thực lực đột nhiên tăng mạnh, hơn nữa còn cùng xuất hiện với đám thổ dân ở nơi này." Một người cung kính báo cáo tình huống.

Tuy rằng người đàn ông này đã đến tuổi trung niên, nhưng tướng mạo anh tuấn, chỉ là giữa trán ẩn giấu sát khí, chắc chắn là hạng người tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa giết người vô số.

"Những tộc địa đó phái tiểu bối đến đây, là muốn để bọn họ rèn luyện, lại không biết là đang tìm chết, bây giờ tôi đã đến, tất cả mọi thứ ở nơi này đều phải là của tôi."

"Tên nào đang trốn dưới nước thì ra đây đi, nếu còn không ra, đừng trách tôi đánh cho đến khi nào chịu ra thì thôi."

Mắt người đàn ông sáng như đuốc, ánh mắt giống như ngọn lửa, nhìn chằm chằm vào mặt nước, không ngờ lại khiến mặt nước dần dần nổi lên hơi nóng, nếu Bạch Giao thật sự không đi ra, sợ là hôm nay cả đầm này sẽ bị bốc hơi đến khi cạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận