Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 106: Đặc Điểm Chung Giữa Người Bình Thường Và Người Bị Bệnh Tâm Thần

Đặc Điểm Chung Giữa Người Bình Thường Và Người Bị Bệnh Tâm Thần

"Lão Trương, có phải nơi này của y có vấn đề hay không?" Lâm Phàm chỉ tay vào đầu mình, sợ lớn tiếng sẽ làm Lưu Khải buồn lòng.

"Ta cũng nghĩ giống ngươi." Lão Trương gật gù.

"Y thật đáng thương, tuổi còn trẻ như vậy mà đã hỏng đầu rồi."

"Lâm Phàm, ta thấy chúng ta nên đối xử tốt với y hơn nữa đi."

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu không hẹn mà cùng lộ ra bộ dáng tươi cười đầy lúng túng, bởi vì bọn họ cảm thấy thật sự có lỗi vì hành động kinh ngạc mới rồi của mình. Xin lỗi Lưu Khải, chúng ta không phải cố ý sợ sệt ngươi, mà là mấy thứ ngươi mới làm quả thật có chút dọa người.

Lưu Khải biểu lộ biến cứng ngắc, không lẽ hai người bệnh tâm thần trước mắt cho là y có bệnh?

Y bị suy nghĩ này của mình dọa cho ngây ngẩn.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Thôi phải rồi, ngẫm lại biểu hiện ban nãy của mình thì dường như có chút bệnh a.

Ở đằng xa.

Ánh mắt Hách viện trưởng có ánh sáng lấp lóe, "Vị bạn học kia có chút vấn đề thì phải."

"Ngài nói vậy là sao?" Nhân viên công tác của bộ môn đặc thù khó hiểu hỏi lại.

Hách viện trưởng không nói rõ ràng suy nghĩ của mình ra. Ông vẫn đang một mực chú ý tới thanh niên tên Lưu Khải nọ. Nhân phẩm người này hẳn là không tệ, nhưng có vẻ suy nghĩ cũng hơi thoát tuyến, hành động y vừa mới làm quả là kỳ quặc, đang yên đang lành tự dưng lại vờ run rẩy toàn thân, hơn nữa còn giơ ngón tay lên thổi thổi, làm tới nỗi ngay cả người bệnh của Thanh Sơn nhà ta còn phải sợ hãi tránh né ngươi, quả nhiên là có vấn đề.

Gần nhất ông có đang nghiên cứu một chủ đề mới.

Đây là nghiên cứu bí mật, không có khả năng công bố ra ngoài.

« Đặc điểm chung giữa người bình thường và người bị bệnh tâm thần »

….

Lưu Khải biết là hành vi của mình đã khiến một già một trẻ đối diện có chỗ hiểu lầm.

Thế nhưng y cũng không định giải thích, dù sao thì hai người bọn họ đều là bệnh nhân tâm thần, lý giải rõ ràng chưa chắc đã thông, họ muốn nghĩ sao thì nghĩ vậy.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu đích thật là hai người rất hữu hảo, không vì chuyện đầu óc người bạn mới có bệnh mà nghỉ chơi với đối phương, ngược lại còn vô cùng kiên nhẫn giải thích từng vấn đề về hộp cao áp kia cho Lưu Khải nghe.

Tỉ như cảm giác khi chạm vào thì thế nào, làm sao để leo lên được đó, sau khi tỉnh dậy thì sẽ thấy sức mạnh thể nội tăng lên bao nhiêu…. Cả hai càng nói lại càng hăng say, mô tả cũng cực kỳ sống động.

Mà Lưu Khải thì ngoài mặt gật gù nhưng trong lòng ngay cả một chữ cũng chẳng hề tin tưởng. Tuy nhiên y vẫn rất kiên nhẫn lắng nghe, hoàn toàn không có ý định ngắt lời Lâm Phàm hay Trương lão đầu.

Các ngươi cứ tiếp tục chém, ta sẽ tiếp tục nghe, nếu ta mà đánh gãy lời chém gió của các ngươi thì ta chính là con cún.

"Ừm, lợi hại như vậy à?"

"Oa, thật trâu bò."

Lưu Khải vừa hùa theo vừa vờ phấn khích vỗ tay, mỗi khi Lâm Phàm nói đến việc sờ vào dòng điện có bao nhiêu kích thích, y đều tỏ vẻ hào hứng, tán dương Lâm Phàm cỡ nào lợi hại.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu thấy vậy thì rất vui mừng, cảm giác vị bằng hữu mới quen đây đúng là không tệ, ngoại trừ đầu óc có chút vấn đề bên ngoài thì còn lại đều rất tốt.

"Ngươi đã nói nhiều về phương diện tu luyện như vậy, thế thì ta cũng tiết lộ một bí mật cho ngươi biết, kỳ thật ta cũng là một người tu luyện." Lưu Khải nhỏ giọng thì thầm.

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.

Lưu Khải phì cười, cổ tay chuyển động một cái, một tấm bùa vàng đột ngột xuất hiện, sau đó y lắc nhẹ tay một cái, lá bùa vàng bỗng dưng bị đốt cháy.

"Oa!"

Lâm Phàm và Trương lão đầu kinh ngạc há hốc miệng.

Cho tới tận bây giờ, bọn họ đều chưa từng thấy qua chuyện thần kỳ như thế.

Lưu Khải vốn không phải người hay thích khoe khoang, nhưng lúc này chứng kiến biểu cảm của một già một trẻ trước mặt, bỗng dưng y thấy dương dương đắc ý vô cùng, "Gần đây ta có tu hành một môn đạo thuật, gọi là Kim Cương Bất Hoại, ta chỉ mới nhập môn mà thôi, để ta biểu diễn cho các ngươi nhìn xem."

"Được."

"Ta rất chờ mong."

Lâm Phàm và Trương lão đầu đều mong đợi nhìn Lưu Khải.

Sau đó chỉ thấy Lưu Khải tay nắm Mao Sơn Ấn, ngoài miệng khẽ lẩm bẩm, đột nhiên đạp đất, nhìn động tác rất kỳ lạ, sau đó y ngó xuống coi hai bệnh nhân tâm thần vẫn đang nhìn mình chằm chằm không chuyển mắt.

Lưu Khải vén vạt áo lên, vỗ vỗ vào thân thể, đoạn nói: “Mới rồi các ngươi nghe thấy thanh âm gì?"

"Đương đương!"

"Đương đương!"

Lâm Phàm cùng Trương lão đầu trăm miệng một lời.

Lưu Khải phì cười, đáp: "Không phải đương đương, là thanh âm của kim loại, bộ dáng hiện tại của ta trông thì bình thường, nhưng thực tế đao kiếm bất xâm, dùng kiếm chém mạnh vào cũng không suy suyển. Lão Trương, ngươi tới thử một lần xem, dùng hết sức đánh ta một quyền đi."

Trương lão đầu nghe thế liền lắc đầu nguầy nguậy, "Không được, ngươi là bằng hữu của ta, ta không thể đánh ngươi."

"Không có việc gì, đợi lát nữa chính ngươi chú ý một chút, coi chừng đau tay ngươi đấy."

Lưu Khải muốn bộc lộ chút tài năng trước mặt hai bệnh nhân tâm thần này, bởi vì vừa nãy y liếc nhìn một vòng xung quanh đã thấy các bạn học khác cũng đang thi triển thực lực trước mặt các người bệnh bên kia, làm cho bầu không khí xung quanh náo nhiệt hơn hẳn.

Vừa vặn Lưu Khải cũng có học một ít ‘bí thuật’ kỳ ảo, cho nên liền định thử biểu diễn một lần cho một già một trẻ đối diện xem.

Trương lão đầu nghe thế liền siết chặt nắm đấm, dùng sức đấm một quyền vào thẳng bụng Lưu Khải, chỉ là mu bàn tay ông ta vừa chạm đến da thịt y đã nghe thấy tiếng ông ấy nhe răng trợn mắt kêu lên: "Đau quá, tay của ta đau quá, bụng ngươi thật là cứng."

"Ha ha, lần này tin tưởng ta chưa?" Lưu Khải phá ra cười lớn, sau đó nhìn về phía Lâm Phàm nói: "Ngươi cũng tới thử một lần đi."

"Ta sao?" Lâm Phàm ngạc nhiên, phảng phất như thể không nghĩ tới chính mình cũng có thể thử đấm thanh niên trước mặt một lần.

"Đương nhiên." Lưu Khải mỉm cười, "Ngươi xem bọn hắn chơi vui vẻ chưa kìa."

Lời y nói là thật.

Cách đó không xa, có bạn học còn đang để bệnh nhân tâm thần ngồi ở trên người, sau đó gã cật lực chống đẩy, tốc độ rất nhanh, thật giống như người bên trên nhẹ bẫng, cân nặng đó không đáng là gì so với sức mạnh của gã. Mà bệnh nhân tâm thần lại cảm thấy như mình đang được chơi “cưỡi ngựa”, vui vẻ không gì bằng, khiến cho mấy người bệnh khác ở xung quanh cũng ồn ào đòi “cưỡi” gã bạn học của Lưu Khải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận