Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1099: Vương Khai: Tôi đã trở thành tay sai của đại sư huynh, cậu cũng cố lên

Vương Khai: Tôi đã trở thành tay sai của đại sư huynh, cậu cũng cố lên

Sau khi khó chịu một buổi, Vương Khai lắc đầu, thôi vậy, không chơi với tôi thì không chơi vậy.

Anh ta cố gắng tu luyện, sớm trở thành đệ tử ngoại môn, rời khỏi nơi này, đi đến một nơi khác, tiếp xúc thế giới mà anh ta chưa từng tiếp xúc qua.

Trong phòng.

Lầm Phàm đọc trang cuối cùng của sách, trên mặt nở nụ cười, với sự cố gắng trong suốt khoảng thời gian qua, anh đã đọc xong mười quyển sách rồi.

Tự anh cảm thấy tốc độ không tồi.

Hơn nữa, những quyển sách này cũng khá thú vị, nội dung bên trong anh đã thuộc lòng, chỉ là chưa tu luyện mà thôi, nhưng mà điều khiến Lâm Phàm cảm thấy kì lạ chính là anh không hề cảm thấy những thứ này có khó khăn gì.

Chỉ là anh không tu luyện.

Cảm thấy không cần thiết.

Theo như ghi chép trong thư tịch, uy lực tu luyện đến cảnh giới cao nhất cũng không bằng một nắm đấm tùy tiện của anh.

Vì vậy, học hay không cũng như nhau.

Lâm Phàm vẫn đến Tàng Thư Các như thường lệ, anh rất khiêm tốn, trong suốt khoảng thời gian đọc sách, anh cũng không hề có giao tiếp với bất kì ai, hệt như người không khí vậy.

Anh không để ý đến người khác.

Người khác cũng không hề để ý đến vị tàng hình này.

Lúc trả thư tịch, không ai chú ý đến anh, chỉ có vị lão già ở tầng hai chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm thân ảnh này, ông ta đã để ý chàng trai này được một khoảng thời gian rồi, gần như cách vài ngày là sẽ đến Tàng Thư Cách trả sách, sau đó mang quyển sách mới rời khỏi, từ trước tới giờ vẫn như thế.

Ông ta có hứng thú với vị đệ tử siêng năng và ham học này.

Nếu như chàng trai này thật sự có nghị lực, ông ta nguyện giúp đỡ, nhưng điều khiến lão già thất vọng là chàng trai này phế quá rồi, từ một tháng trước đến giờ, không hề có chút dao động tu luyện nào.

Chẳng lẽ tu luyện lâu vậy mà vẫn không hề có chút tiến triển sao?

Lão già lắc đầu, cảm thấy tiếc nuối, có nghị lực nhưng e là thiên phú quá kém, khó mà đứng vững trong Càn Nguyên cung, thôi vậy, không ngờ cũng có lúc nhìn sai người.

Dần dần.

Lão già cũng không còn chú ý đến Lâm Phàm nữa, mặc kệ đối phương.

Đối với Lâm Phàm, anh đương nhiên sớm đã phát giác ra có người chú ý anh, nhưng anh không quan tâm, có lẽ người canh giữ này đang quan sát xem có trộm hay không thôi.

Lâm Phàm là một người luôn tuân thủ theo quy tắc, sao có thể làm ra loại chuyện vậy chứ.

Vừa chọn được một quyển sách.

Nhìn các thư tịch xung quanh, anh có chút lo lắng, không biết khi nào mới đọc hết. Riêng tầng một thôi đã có rất nhiều thư tịch như vậy rồi, chưa kể còn tầng hai.

Trên đường quay về.

Mọi người chung quanh đều đang bàn tán một chuyện.

“Mấy người biết chưa, đại sư huynh tông môn mình đã đột phá đến cảnh giới Lục Địa Thần Tiên rồi, tông chủ có lẽ sẽ truyền lại vị trí tông chủ cho đại sư huynh.”

“Chà, lợi hại vậy sao, đại sư huynh mới tu luyện được bao lâu chứ, tính chẵn thì cũng chỉ mới 15 năm thôi mà.”

“Đây chính là người so với người chỉ có tức chết mà thôi, đại sư huynh 10 tuổi nhập tông, đến nay cũng chỉ mới 25 tuổi mà đã đạt được cảnh giới vậy rồi, chúng ta nên tiếp tục cố gắng đi.”

Chuyện mà các đệ tử đang nói đối với Lâm Phàm chẳng có gì kì lạ cả.

Nhưng anh biết cảnh giới tu luyện.

Cảnh giới Luyện Khí, cảnh giới Chân Nguyên, cảnh giới Thần Thông, cảnh giới Ngũ Hànhm cảnh giới m Dương, Lục Địa Thần Tiên, cảnh giới Động Hư, cảnh giới Đại Năng, cảnh giới Chưởng Thiên, cảnh giới Hư Thần, cảnh giới Đại Đế.

Lâm Phàm suy nghĩ, tu luyện 15 năm mà đạt đến cảnh giới này, quả thật rất lợi hại, xem ra đại sư huynh không hổ danh là đại sư huynh, chỉ là chẳng liên quan gì đến anh cả.

Anh vẫn muốn tiếp tục đọc sách.

Nhớ đến câu nói của ông Trương.

Biển học hỏi vô bờ, tiếp tục cố gắng.

Cũng không biết câu nói này có phải là ông Trương nói không, nhưng nghĩ lại thì có lẽ là ông Trương nói thật.

Trên đường quay về, anh nghe thấy một vài chuyện thú vị, đồng thời cũng nhận ra, thì ra tông môn cạnh tranh lợi hại như vậy, đại sư huynh đột phá, những người khác cũng đang đuổi theo.

Có người ngưỡng mộ.

Có người ganh tỵ.

Có người cúng bái.

Chỉ là những thứ này trong mắt Lâm Phàm đều không phải là việc anh quan tâm, đọc sách mới là việc thú vị nhất.

Vài tháng sau!

Cộc cộc!

Tiếng gõ cửa truyền đến.

Lâm Phàm đặt sách xuống bàn, xoa huyệt thái dương, có nhiều thư tịch rất phức tạp, khiến anh có chút nhức đầu, hơn nữa thường xuyên gặp được vài nội dung khó hiểu, anh phải suy nghĩ rất lâu mới hiểu được, may là trước đây ở nơi khác từng tập thói quen đọc sách, nếu không thì thật sự khó mà lí giải được.

Mở cửa ra, Vương Khai đứng ngoài cười với vẻ mặt tràn ngập nụ cười.

Lâm Phàm có chút kinh ngạc, đã vài tháng không gặp rồi, không ngờ đối phương vẫn đến tìm anh, chuyện này khiến anh cảm thấy rất kì lạ.

“Có chuyện gì sao?” Lâm Phàm hỏi.

Vương Khai vỗ vai của Lâm Phàm: “Tuy là mình có một khoảng thời gian không gặp, nhưng cậu cũng đừng lạnh lùng vậy chứ, tôi đến là để nói với cậu một chuyện, tu vi của tôi đã đạt đến cảnh giới Chân Nguyên rồi, vượt qua kì khảo hạch, trở thành đệ tử ngoại môn, sau này tôi phải rời khỏi đây rồi, nên đến đây để nói lời tạm biệt với cậu.”

“Chúc mừng cậu.” Lầm Phàm cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận