Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 801: Ông lão kỳ quặc

Ông lão kỳ quặc

Vào lúc này.

Lâm Phàm nhìn về phía cửa lớn, có một ông lão lạ hoắc chậm rãi từ ngoài cửa đi vào, khiến người khác cảm thấy vô cùng tò mò.

Lâm Phàm gặp được cường giả lại rất thích giao lưu cùng với họ.

Dù sao thì cũng có thể lấy thừa bù thiếu.

Nhưng mà ông lão ở trước mặt này không nằm trong phạm vi cường giả, Lâm Phàm cảm giác rất yếu, cũng không ra làm sao, cho nên hoàn toàn không có ý định muốn ra tay.

"Chào ông." Lâm Phàm mỉm cười: "Xin hỏi ông có chuyện gì không?"

Lâm Phàm rất hiểu lễ nghĩa, đối diện với người xa lạ cũng rất thân thiện chào hỏi.

"Lâm Phàm, ở chỗ này nhiều năm như vậy đã quen chưa?" Ông lão mở miệng nói.

Lâm Phàm kinh ngạc hỏi: "Ông biết tôi?"

"Dĩ nhiên." Ông lão nhìn khung cảnh xung quanh, gật đầu hài lòng: "Ừm, không tệ. Cho dù là ở một nơi hiu quạnh như này cũng đều thu xếp đâu ra đấy, quả thật không khiến người khác thất vọng."

Ông lão đẩy cửa phòng, tiến vào bên trong.

Lâm Phàm rất tò mò, rốt cuộc ông lão này là ai?

Mặc dù tôi không có để ý.

Nhưng chưa được sự đồng ý của tôi đã tùy tiện vào nhà rồi, hình như có hơi vô phép quá rồi đó.

Được rồi, Lâm Phàm tôi đây tha thứ cho ông.

Kính trên nhường dưới!

Phẩm chất tốt mà!

Sau khi vào nhà.

Lâm Phàm rất muốn hỏi ông lão kia xem rốt cuộc ông ta đến đây với mục đích gì?

Nếu có câu hỏi nào sao không trực tiếp hỏi anh, nếu anh biết đến thì nhất định sẽ nói cho ông ta.

Đó chỉ là suy nghĩ thầm trong đầu.

Chứ anh vẫn chưa nói gì.

Để ông lão này chủ động mở miệng hỏi thì tốt hơn.

Ông lão đứng trước giá sách, tiện tay lấy mấy quyển sách ra, tất cả đều là các tuyệt bản Lôi Cung để lại cho Lâm Phàm. Trong mắt ông lão ấy, chỉ cần dùng mấy năm tu luyện chúng một cách chăm chỉ thì chắc chắn sẽ có thành tựu.

“Đã xem những tuyệt bản trên giá sách này chưa?” Ông lão hỏi.

Lâm Phàm nói: “Đã xem qua vài quyển.”

Ông lão không mấy hài lòng với câu trả lời kiểu này.

Xem vài quyển?

Theo lý thuyết thì chắc chắn phải xem hết toàn bộ rồi chứ, dù sao ông đã cho anh đầy đủ thời gian rồi mà, tại sao có thể như vậy chứ. Nhưng ông không quá mức để ý chuyện đó, vài quyển thì vài quyển, chắc là xem kĩ càng cẩn thận lắm.

“Đã tu luyện chưa?” Ông lão hỏi.

Lâm Phàm nói: “Không tu luyện, bình thường mở ra rồi nhìn thôi, tôi phát hiện động tác của người trong tranh rất thú vị, bình thường rảnh rỗi thì lôi ra xem thôi.”

Đến tận bây giờ anh còn chưa biết được đối phương rốt cuộc là ai.

Nói chuyện với anh nhiều như thế, dường như ông ấy quan tâm anh lắm vậy.

Nhưng quá kỳ lạ.

Trong trí nhớ của anh chưa từng có sự xuất hiện hình ảnh của ông lão này.

Đột nhiên.

Không khí trở nên tĩnh lặng.

“Cậu nói gì cơ?”

Ông lão kinh ngạc nhìn Lâm Phàm, dường như ông rất bất ngờ chuyện Lâm Phàm không tu luyện theo sách, chắc chắn đây là chuyện không thể nào xảy ra được.

Lâm Phàm nghi ngờ nói: “Tôi đã nói gì sao?”

Quá kỳ lạ.

Tại sao lại ngạc nhiên thư thế.

Thật sự kỳ lạ quá đi mà.

Ông lão nhìn đăm đăm vào Lâm Phàm: “Cậu không tu luyện những tuyệt học trong sách sao?”

“Không có.” Lâm Phàm nói.

Anh không có hứng thú với những tuyệt học trong sách, chỉ thấy người trong tranh khá thú vị thôi, không có suy nghĩ nào khác cả.

Vừa nói dứt lời.

Khí thế trên người ông lão tăng vọt một cách đột ngột, tro bụi chỗ ông đứng bị thổi tung lên. Ông lão quạt một chưởng về phía Lâm Phàm, động tác mạnh mẽ ẩn chứa uy thế kinh người.

Uy thế kinh khủng.

Đến mức tách núi làm đôi cũng là điều bình thường.

Chưởng này mà rơi vào người thể nào cơ thể cũng bị chia năm xẻ bảy, chiêu thức của ông còn mang theo sát khí, ông muốn ép Lâm Phàm dùng hết sức. Nếu dùng thủ đoạn tầm thường để thử sẽ không thử ra được điều gì, nên ông ấy mới dùng một chiêu có sát khí.

Muốn anh hiểu được, ông ấy không phải đang đùa với anh.

Ông ấy muốn ra chiêu thật.

Nếu anh không tiếp chiêu được thì kết cục của anh sẽ vô cùng bi thảm.

Đối với người khác mà nói, chưởng này đúng là rất đáng sợ. Nhưng với Lâm Phàm mà nói, anh cảm thấy nó rất yếu. Yếu như cơn gió nhẹ lướt qua, không đến nơi đến chốn gì cả, chả đáng để anh tránh né, dù chiêu này đâm trúng anh thì nó cũng chả khác gì cái gãi ngứa cả.

“Còn không ra tay sao?”

Ông lão nghiêm mặt, ông ấy muốn biết rốt cuộc anh là thật hay giả, có phải là một trò đùa lừa ông đến tận lúc bây giờ không.

Rất nhanh sau đó.

Bàn tay dừng ngay trước mặt Lâm Phàm, chỉ cách mặt anh có vài milimet.

Khoảng cách giữa hai người mỏng manh như tờ giấy.

Nét mặt Lâm Phàm lộ ra sự khó hiểu, vì sao không tấn công anh? Anh còn nghĩ ông ấy sẽ gây phiền hà gì cho mình cơ. Nhưng, dựa theo tình huống hiện tại thì suy nghĩ này của anh đã sai rồi.

Ông lão tức tối nhìn Lâm Phàm, chậm rãi nắm chặt nắm tay lại rồi rụt về.

“Cậu làm lão phu thất vọng quá.”

“Lôi Cung thu dưỡng cậu mà biết tình trạng hiện tại của cậu như này, thế nào cũng chết không nhắm mắt.”

“Bao nhiêu tuyệt học bày ra ngay trước mặt cậu vậy mà cậu không hề tu luyện, nói cho tôi biết, mấy năm nay cậu rốt cuộc đang làm gì vậy hả?”

Ông lão ấy thất vọng thật sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận