Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1128: Cậu tới đây để du lịch à?

Cậu tới đây để du lịch à?

Yêu cầu của Lâm Phàm rất đơn giản, chính là hi vọng dắt anh đi tìm Cáp Lân.

Đứa nhỏ này nói chung đã gặp phiền phức rồi.

Ở nơi đất khách quê nhà, có gặp chuyện nguy hiểm là điều bình thường, được cái không gặp nguy hiểm, ai sẽ gọi anh là bác nữa. Nhớ tới Cáp Lân đã đi theo bên cạnh mình từ lúc nhỏ, mở miệng ra là "Bạch Bạch", kèm theo đó là nụ cười tươi.

Tiên không chịu thua, tức giận gầm lên một tiếng, sau đó cắt hai đầu ngón tay, máu theo đó bay lả tả khắp không trung, anh ta gào lên:

"Đế thần tứ phương, trấn càn khôn."

Lâm Phàm vung tay lên, lạnh lùng nói: "Đừng lộn xộn!"

Máu của Tiên rất huyền bí, anh ta dùng máu của chính mình để dẫn dắt càn khôn, chính là muốn mượn sức mạnh của Thánh Đế mà càn quét đám xấu trước mặt này. Nhưng mà không ngờ, đối phương lại chỉ hời hợt thốt ra ba chữ kia, chuyện này khiến anh ta rất sốc.

Xoẹt xoẹt!

Một nguồn sức mạnh không thể chống cự được bao phủ tới, Tiên có cảm giác mình giống như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển sâu vô tận, một làn sóng ập tới khiến anh ta bị hất văng ra trên đất, không nhịn được mà phun một ngụm máu tươi.

Tiên kinh hãi nhìn Lâm Phàm.

Ánh mắt tựa như gặp phải chuyện gì đó rất quái đản.

Từ khi nào mà nhân gian lại có một cường giả như vậy.

"Rốt cuộc cậu là ai?" Tiên hung hăng hỏi, sắc mặt vô cùng khó coi, hoàn toàn mất đi nét đẹp trai trước đó của mình.

Lâm Phàm kinh ngạc nói: "Tôi đã nói rồi, tôi là bác của Cáp Lân, bây giờ anh có thể dắt tôi đi gặp nó được chưa?"

Lúc này, Tiên đã không còn cái vẻ bá đạo như trước nữa rồi.

Trước mặt một cường giả chân chính, tất cả mọi lời phản kháng đều vô tác dụng.

Tiên biết nếu tiếp tục mạnh miệng với người này, có thể anh ta sẽ lãnh kết cục rất thê thảm. Hơn nữa, dựa vào thực lực của đối phương, muốn rời khỏi chỗ này đều là chuyện rất dễ dàng.

Giữa lúc Tiên đang suy nghĩ mấy chuyện này.

Đám người của Kiền Nguyên Tông đã sợ tới ngây ngốc.

Đây chính là Tiên mà...

Cứ vậy mà bị đè bẹp rồi sao?

Bọn họ không thấy được cảnh Tiên hung hăng, chỉ thấy người này bị đánh cho chạy trối chết. Mà bác của Đại Đế Cáp Lân đó thì khí thế vững vàng, sắc mặt bình tĩnh, dường như ở trước mặt anh không phải là Tiên, mà chỉ là một con chó vậy.

Nếu như có Tiểu Hoàng ở đây, nó nhất định sẽ ăng ẳng gào thét.

Xin đừng lấy người này ra mà sỉ nhục tôi.

Cáp Thế Kỳ siết chặt người bên cạnh, phấn khích tới lông mày cũng nhướn lên: "Thấy chưa, đây chính là ông của tôi đó, có lợi hại không. Cực đỉnh trong cực đỉnh, có ông của tôi ở đây, mấy người còn ai dám đụng tới tôi nữa không."

Đám trưởng lão xung quanh đó đều liên tục gật đầu nói đúng.

Trong lòng lại thầm phỉ nhổ, coi cái mặt đang ngửa song song với trời kìa của cậu kìa, đó cũng là ông cậu giỏi chứ có phải bản thân cậu giỏi đâu, có gì hay ho chứ.

Hâm mộ trong sự xót xa.

Bọn họ cũng rất muốn có một người ông như vậy.

Đáng tiếc... Là không có.

Cáp Tát vui vẻ nhảy cẫng lên cùng với bố của cậu ta mà ưỡn ngực ra oai, giống hệt như khuôn đúc. Họ đang đắc ý, chỉ sợ người khác sẽ không nhìn thấy được ông của mình có thực lực thế nào.

Lão tông chủ cảm thán.

Đồng thời cũng tự hổ thẹn với suy nghĩ của mình.

Ếch ngồi đáy giếng.

Vốn dĩ tưởng rằng bác của sư huynh Cáp Lân chỉ là cảnh giới Đại Đế, lại không ngờ đã đánh giá quá thấp người này rồi. Cho dù ở trước mặt có là Tiên thì anh cũng không hề nao núng.

Ngay lúc này.

Tiên ở đây sớm đã nghĩ thông suốt, nếu bản thân mình không phải là đối thủ thì cứ dắt đám người này tới chỗ đó, đợi tới lúc đó thì... Ha ha. Tiên nghĩ tới đây, khóe môi lại nở nụ cười lạnh.

"Được, tôi dắt anh đi." Tiên điềm đạm nói.

Tình hình hiện giờ của anh ta không đơn giản, vết thương rất nặng. Nhưng chỉ cần anh ta còn lại một hơi thở thì nhất định sẽ không chết, chỉ là thực lực sẽ bị hạn chế nhiều đi mà thôi.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Cảm ơn."

Một câu cảm ơn khách sáo này khiến Tiên hơi khó hiểu, rốt cuộc là đối phương có ý gì. Anh ta cảm thấy quái dị, giống như đang bị đối phương đùa cợt vậy.

Chưa bao giờ lại có cảm giác như thế cả.

Ngày trước, cảm giác như này đều là anh ta tạo cho người khác, hiện tại vật đổi sao dời, rốt cuộc lại tới lượt của anh ta rồi.

Đáng ghét!

Đáng ghét thật!

Ai có thể hiểu được nỗi đau của anh ta chứ.

Lão tông chủ ngẫm nghĩ, đối phương là bác của Cáp Lân, mà ông ta là sư đệ của Cáp Lân, nên phải xưng hô với người này như nào đây?

Gọi bác thì quá đỗi thân mật rồi.

Cứ có cảm giác không được tốt lắm.

Hừm...

Tiền bối chắc là lựa chọn tốt nhất.

Lão tông chủ chắp tay hành lễ, nói: "Bác, xin hỏi có cần giúp đỡ gì không?"

Dù nói là đã nghĩ xong cả rồi, nhưng chẳng hiểu sao cái miệng này vẫn cứ không nghe lời mà gọi là "bác", thật sự là tức chết mà.

Cáp Thế Kỳ nghe thế lập tức nhìn qua người này bằng ánh mắt khiếp sợ.

Mẹ kiếp!

Thật đúng là một tên già không biết xấu hổ.

Đó là bác của bố tôi, có phải là bác của ông đâu.

Nếu như ánh mắt có thể giết chết người thì lão tông chủ đã bị Cáp Thế Kỳ giết chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận