Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1014: Chúng tôi đều muốn ông chết (2)

Chúng tôi đều muốn ông chết (2)

Chiêu Hồn Phiên toả ra ánh sáng, uy lực càng mạnh hơn, rõ ràng là đã chuẩn bị thu hoạch tất cả.

Vào lúc ông ta tưởng rằng tất cả đều phát triển như những gì ông ta nghĩ.

Tình hình đột nhiên thay đổi.

Hồn Nhạc tức giận nhìn Ngô Hưng Vân: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Lại bị ngăn cản.

Vẫn là bị Ngô Hưng Vân ngăn lại.

Ngô Hưng Vân bất lực nói: “Tôi thật sự muốn cứu ông, hy vọng ông đừng làm ra chuyện khiến bản thân hối hận. Có lúc những gì ông nhìn thấy rất phiến diện, Chiêu Hồn Phiên đúng là sát khí đáng sợ, cũng là bùa thúc giục của ông. Tôi có thể hiểu mục đích ông đến hành tinh này, tôi khuyên ông nên đến núi Trường Bạch đi, có lẽ sẽ có được thu hoạch đấy.”

“Ngươi đang tìm cái chết mà.” Hồn Nhạc tức giận nói.

Năm lần bảy lượt…

Nhịn đến không thể nhịn được nữa.

Ngô Hưng Vân nói: “Là ông đang tìm cái chết mới đúng.”

Ông ta thật không hiểu sao đối phương lại cứ không hiểu. Ông không thấy tôi một mực ngăn cản ông sao, chắc chắn là phải có lý do chứ, sao cái đầu của ông không chịu nghĩ thông suốt thế, suy nghĩ vấn đề bên trong một chút đi, cứ khăng khăng không chịu tin.

Đột nhiên.

Dư quang của Ngô Hưng Vân nhìn thấy bóng dáng đang đến từ cách đây không xa.

“Ông tiêu đời rồi.”

Lúc này.

Đám người Lâm Phàm cầm dụng cụ câu cá đi từ phía xa đến. Trên đường đi, bọn họ nhìn thấy rất nhiều người dân bình thường đang hoảng loạn chạy trốn. Bọn họ không biết xảy ra chuyện gì, chặn một người dân lại hỏi, biết được bên kia có nguy hiểm.

Nên bọn họ vội vàng chạy đến.

“Các người sao rồi?” Lâm Phàm hét.

Khi Độc Nhãn Nam nhìn thấy Lâm Phàm, thật sự có cảm giác lệ nóng doanh tròng, tình cảnh giống như khi lâm vào tuyệt vọng, ánh sáng đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn rất sáng, chiếu chói mắt ông ta.

“Có kẻ địch mạnh đến kiếm chuyện, muốn giết hết người trong thành phố.” Độc Nhãn Nam nói, sau đó bay xuống tường thành, mau chóng đi đến bên cạnh Lâm Phàm, chỉ Hồn Nhạc đang đứng giữa không trung, nói gì đó trước mặt Lâm Phàm.

“Xấu xa vậy sao?”

Độc Nhãn Nam nói: “Thật sự rất xấu xa, còn rất tà ác, cậu nhìn xem…”

Sau đó ánh mắt Độc Nhãn Nam phát sáng nhìn chằm chằm trên không trung: “Ông là cường giả tộc Tinh Không, thế mà lại muốn hút linh hồn của tất cả người thành phố Duyên Hải, ông thật sự muốn giết hại tất cả người trong thành phố của tôi sao?”

Hồn Nhạc tức giận nói: “Hừ, đừng tưởng có Ngô Hưng Vân giúp các ngươi, thì các ngươi có thể an toàn, không ai có thể ngăn cản bổn tọa muốn hút linh hồn của thành phố các ngươi.”

“Nhìn thấy không? Ông ta tà ác như vậy đấy. Người ác như vậy không thể giữ lại, nếu không sẽ là một tai hoạ đối với loài người chúng ta.” Độc Nhãn Nam chỉ Hồn Nhạc, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Ừm, ông nói đúng.” Lâm Phàm đồng tình.

Ông Trương trốn ở sau lưng Lâm Phàm, nhỏ giọng nói: “Thật đáng sợ, Tiểu Bảo sẽ rất nguy hiểm.”

“Vợ tôi cũng sẽ rất nguy hiểm.” Lâm Phàm nói.

Độc Nhãn Nam hài lòng, ông ta chính là muốn hiệu quả này. Ông ta không có ý kiến gì với các tộc Tinh Không, đến hành tinh của chúng tôi chơi cũng được, thám hiểm cũng được, nhưng không thể cứ mở miệng là đòi huỷ diệt thành phó người ta chứ, thật là doạ người mà.

Nếu không phải chúng tôi có Lâm Phàm, thì thật sự đã bị đối phương dọa chết rồi.

Ngô Thắng nhỏ giọng nói: “Bọn họ đang nói gì vậy?”

Ngô Hưng Vân nói: “Còn có thể nói gì nữa, theo tôi thấy tên này đã xong đời rồi, không còn hy vọng gì nữa, Ông ta chỉ cần nghe ngóng là sẽ biết được tình hình bây giờ thế nào từ bất kỳ chỗ nào, sao lại giống như không biết gì hết vậy.”

Trong lời nói của ông ta mang theo sự thất vọng đối với Hồn Nhạc.

Đã sống đến từng tuổi này rồi, đầu óc lại ngu ngốc đến mức độ này, thật là đáng sợ.

“Cậu chủ, cậu đừng nhìn tên lãnh đạo Từ này mang vẻ mặt chính trực, ông ta được xem như nhân vật tàn nhẫn giả thịt heo ăn thịt hổ đấy.” Ngô Hưng Vân nhận xét.

“Có thể nhìn ra.” Ngô Thắng cảm thấy Tộc Lão Ngô nói rất đúng. Qua nhiều lần hợp tác, thu hoạch của bọn họ chẳng được gì, giống như trong bóng tối có một bàn tay to vô hình luôn gài bẫy bọn họ, nghĩ kỹ lại, không phải là đám Độc Nhãn Nam quá xấu xa sao, gài bẫy bọn họ.

“Hồn Nhạc, tôi khuyên ông tốt nhất là nên xin lỗi với thái độ thân thiện đi, người này đến rồi, ông đừng không biết tốt xấu, đến lúc chôn vùi tính mạng của bản thân thì đừng trách người khác.” Ngô Hưng Vân nói.

“Im miệng.” Hồn Nhạc tức giận nói.

Ngô Thắng nói: “Tộc Lão, sao ông không nói với ông ta là đến lão tổ của Long tộc cũng phải khách sáo với ông ta đi.”

“Cậu chủ, tôi cũng muốn ông ta bị giết chết, Chiêu Hồn Phiên của ông ta là một vật rất tốt, là vũ khí giết người lợi hại, mặc dù hơi tà nhưng có tác dụng rất lớn.”

“Không hay lắm đâu, làm gì dễ lấy như vậy.”

“Chỉ cần lãnh đạo Từ giao cho tôi là được, đừng quan tâm những việc khác.”

“Đã hiểu.”

Nhạc Hồn nhìn về phía Lâm Phàm.

“Tên nhóc con như ngươi mà cũng dám ngăn cản ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận