Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 273: Tôi mời khách, ông trả tiền (4)

Đám người Lưu Hải Thiềm được Độc Nhãn Nam mời xuống núi, cũng từng lăn lộn, chém chết tà vật không thành vấn đề, nhưng nếu mà là chuyện phải động não thì đừng tìm bọn họ. Dù có tìm thì cũng vô ích thôi, họ không muốn quản.

Bọn họ đứng về phía Độc Nhãn Nam.

Nếu ngươi hỏi thì chúng ta sẽ nói cho ngươi nghe những điều mà chúng ta biết. Ngươi không hỏi thì chúng ta cũng sẽ không tự mua dây buộc mình. Ngày thường uống trà, đánh bài, cuộc sống thế cũng nhàn nhã tự tại. Nếu quả thực không có chuyện để mà làm thì sẽ đi chỉ dạy những tiểu bối mới vừa tốt nghiệp, đón nhận ánh mắt sùng bái của đám tiểu bối kia.

Nghe tâng bốc rất là vui.

Kim Hòa Lị ít nói, chỉ nghe không nói. Bởi chỉ cần mở miệng thì sẽ có sai sót, có sai sót thì sẽ xảy ra chuyện. Cho nên cứ yên lặng đợi là được. Dù cho có nghe được chuyện gì có vấn đề cũng không nên nói ra, chỉ ghi nhớ trong lòng. Sau khi về nhà, tỉnh táo lại thì cẩn thận phân tích. Dẫu sao, dưới tình huống đặc thù não bộ con người thường ở trong trạng thái trì độn.

Cho nên mới có mấy kiểu hối hận sau khi lỡ lời trong phòng họp. Tất cả đều là mãi về sau mới phát hiện ra lỡ lời.

Hằng Kiến Thu nhìn Độc Nhãn Nam, cười dò hỏi: "Có phải các người lấy được thi thể của tà vật Chương Lang hay không?"

"Sao mà lấy được? Tà vật Chương Lang lần này gần như có cơ thể đánh không chết, cuối cùng chỉ có thể đốt thi thể nó thành tro tàn, ngay cả miếng thịt vụn cũng không sót lại. Haiz, nếu như có thể còn sót lại được một mảnh vụn nào thì có thể nghiên cứu tình trạng của tà vật Chương Lang rồi." Độc Nhãn Nam rất bất đắt dĩ.

"Thế à?" Hằng Kiến Thu biểu hiện ra vẻ mặt, dường như là tin tưởng, lại dường như là không tin.

Nhưng chút này đối với Độc Nhãn Nam mà nói, cũng không quan trọng.

Không cần biết anh có tin hay không, từ trong miệng tôi nói ra thì không có chính là không có. Anh không tin cũng không có cách nào.

“Cái chòm râu dê này của anh nhìn hơi nổi bật đấy, khi nào thì cạo đi vậy?” Độc Nhãn Nam nói tránh sang chủ đề khác.

Hằng Kiến Thu sờ chòm râu dê của mình, cười nói: “Đây là bảo bối của tôi đó, làm sao mà tùy tiện cạo đi được? À, đúng rồi, tên Hách Nhân kia sao lại không đến? Không biết hay là không mời tới?”

"Muốn nghe nói thật, hay là giả?" Độc Nhãn Nam nói.

"Dĩ nhiên là nghe nói thật rồi." Hằng Kiến Thu cười, sau đó lộ ra vẻ nhớ lại: "Bao nhiêu năm không gặp, cũng không biết bây giờ ông ta như thế nào."

Độc Nhãn Nam nói: “Muốn tôi tới cũng được, có tiền hay không thôi.”

“Có ý gì?” Hằng Kiến Thu khó hiểu hỏi.

“Đây là lời của ông ta đó. Muốn gặp ông ta cũng được, các người có cho ông ta tiền hay không thôi.” Độc Nhãn Nam cảm giác rất không biết làm sao. Trong mắt Hách Nhân chỉ thấy có tiền. Thật ra anh ta biết Hách Nhân không muốn gặp bọn họ, không muốn xuất hiện cùng lúc với bọn họ. Bệnh viện tâm thần Thanh Sơn có sức hút lớn như vậy, vẫn cứ là toàn tâm toàn ý vùi đầu vào trong bệnh viện tâm thần thôi.

Hằng Kiến Thu vỗ một tấm thẻ ngân hàng lên bàn: "Tiền này. Là bạn cũ với nhau cả, chẳng lẽ không bỏ được chút tiền sao? Cậu gọi Hách Nhân qua đây. Cái khác không nói, nhưng mà tiền thì không sợ.”

“Một tỉ.” Độc Nhãn Nam nói.

Hằng Kiến Thu rút lại thẻ ngân hàng vào trong túi, nghiêm túc nói: “Gần đây chúng tôi phát hiện chỗ đất lún bên phía núi Thái Sơn có khả năng có thay đổi. Đã phát hiện được sóng năng lượng không rõ ràng.”

Độc Nhãn Nam hỏi tới: “Không gọi Hách Nhân đến nữa à?”

Hằng Kiến Thu làm bộ không thèm để ý, nói: “Chuyện này đâu liên quan gì đến Hách Nhân. Gọi ông ta tới cũng không được tích sự gì. Chúng ta nói chuyện chính tốt hơn. Tôi nghi ngờ chỗ đất lún ở Thái Sơn có thể ảnh hưởng đến một số chuyện.”

Độc Nhãn Nam cười một tiếng: "Chuyện gì?"

"Thần thoại." Hằng Kiến Thu giơ một ngón tay chỉ lên trần nhà nói.

Tôi đây là chỉ trần nhà sao?

Tôi đây là chỉ bầu trời.

Độc Nhãn Nam mặt không cảm giác, nội tâm lại rất không yên, đây cũng không phải là lần đầu tiên nghe được chữ “thần thoại”.

Lúc trước, ông Trần cũng đã đoán có liên hệ tới thần thoại. Một người nói không có vấn đề, nhưng khi người thứ hai nói, vậy đã nói rõ có vấn đề.

"Tiếp tục."

Hằng Kiến Thu không có giấu giếm nói: "Trong thần thoại cổ xưa, Đông Nhạc Thái Sơn là ý nghĩa phi phàm, có rất nhiều thần thoại, nổi danh nhất chính là Thái Sơn là do nhân vật đứng đầu trong thần thoại cổ xưa biến thành. Hơn nữa, còn có truyền thuyết Thái Sơn Phủ Quân. Đồn đại nói đó là lối đi vào địa ngục. Tôi đoán, đám tà vật đó có phải chạy từ địa ngục ra hay không?"

"Nếu quả thật là như vậy, vậy thứ mà chúng ta đối mặt chính là đồ trong thần thoại đó."

Có phần ảo tưởng.

Độc Nhãn Nam không nhịn được cười lớn: "Rốt cuộc cậu uống bao nhiêu rượu rồi? Còn thần thoại nữa chứ. Không phải đã phân tích gen của đám tà vật đó rồi sao? Gen của chúng tương tự với côn trùng, dã thú mà chúng ta tiếp xúc bây giờ."

Anh ta đây là làm bộ không tin.

Thật ra thì nội tâm đã bắt đầu hoài nghi.

Ông Trần có nói qua với anh ta rồi. Bây giờ Hằng Kiến Thu cũng nói ra suy đoán giống thế.

Nếu là còn ôm thái độ không thể nào, đó chính là ngu xuẩn. Có lẽ Hằng Kiến Thu đang hù dọa anh ta. Nhưng mà ông Trần, người theo đuổi sự thật tuyệt sẽ không nói bừa, nhất định là phát hiện chuyện gì.

"Ha ha!" Hằng Kiến Thu cười: "Thật là uống nhiều rồi, nếu mà uống tiếp thì chắc là chuyện lúc còn đi học cậu đi tỏ tình với người khác bị người ta nói là người tốt cũng có thể huỵch toẹt ra mất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận