Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1316: Đi đi, tao sợ tao và dân làng sẽ ăn không... (2)

Đi đi, tao sợ tao và dân làng sẽ ăn không... (2)

Thế là chiến tranh bùng nổ.

Con rồng dẫn đầu phát động cuộc tấn công lần này là một trong tứ đại long vương của Long tộc Băng sương Cự Long- Vire.

Trong loài người, sức mạnh của nó là thánh cấp.

Bởi vì nó ở trong Long tộc, cơ thể đáng sợ và ma lực của nó rất mạnh, những thánh cấp bình thường của loài người không phải là đối thủ của nó.

"Thánh Long Vire, sau trận chiến này, những con người thấp bé đó nên biết cái giá phải trả của việc động vào Long tộc của chúng ta, khi nào sẽ tấn công vào đại lục Đế quốc Lan Nguyên?" Một Thổ Long cả người màu vàng hỏi.

"Không vội, cho quốc vương của Đế quốc Lan Nguyên một chút thời gian để suy nghĩ, Long tộc của chúng ta vẫn đang ký hiệp ước với các quốc gia khác, nếu tự tiện hủy diệt sẽ gây ra rắc rối không cần thiết." Thánh Long Vire ghét loài người thấp bé hèn mọn này, nhưng vì hiệp ước, không thể không chút kiêng dè gì mà phát động cuộc tấn công.

Nếu không, các Đế quốc khác sẽ nghĩ rằng Long tộc không tuân thủ hiệp ước và sẽ đoàn kết chống lại Long tộc của họ.

Lúc này.

Không gian xung quanh dường như bị đóng băng, bầu trời xanh nguyên thủy được bao bọc trong một kết giới xám xịt.

Đám Long tộc nhận thấy có điều gì đó không ổn.

"Ai?"

Vire giận dữ gầm lên, hoàn cảnh xung quanh khiến nó trở nên nghiêm nghị hơn, đối phương rốt cuộc là ai? Lại có thể thi triển ma pháp không gian?

Có thể bao phủ một khu vực khổng lồ như vậy có thể thấy rằng thực lực của đối phương trong ma pháp không gian đã đạt đến một mức độ không thể nhìn ra được.

“Tao ở đây.” Lâm Phàm vừa đi trên không, vừa nhìn thấy tình cảnh xung quanh, chỉ có thể thở dài, sức tàn phá của đám này đã phá hủy một nơi đẹp đẽ thành ra như vậy.

Anh bắt buộc phải lộ diện.

Cách thôn không xa, để tránh nguy hiểm cho thôn, phải xua đuổi đám Cự Long này, bình thường đuổi đi cũng vô ích, có lẽ một ngày nào đó, bọn chúng sẽ lại xuất hiện.

“Mày là ai?” Vire vỗ cánh, cuộn bụi bay lên không trung, theo mỗi lần chuyển động của nó, sương giá bao trùm, nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống, cả không gian như bị đóng băng.

Lâm Phàm nói: "Theo lẽ thường, lần đầu tiên gặp mặt cần phải tự giới thiệu bản thân, nhưng hiện tại thì không cần thiết, tao đến đây rồi, mong rằng mày có thể rời đi đừng bao giờ quay lại, được không?"

Những Cự Long khác xung quanh nghe thấy điều này, chúng không nhịn được cười điên cuồng.

"Thật nực cười, dựa vào cái gì mà mày muốn ngăn cản sự trả thù của Long tộc đối với Đế quốc Lan Nguyên sao? Cho dù mày là ma pháp sư không gian cấp thánh, cũng không có khả năng này. Thực lực của Long tộc không phải là thứ mà mày có thể tưởng tượng được, hành vi của mày đang tự rước họa vào thân. ” Thổ Long chế nhạo Lâm Phàm, đồng thời phun ra một làn sóng sức mạnh của Long tộc.

Lâm Phàm liếc nó một cái, đôi mắt hơi híp lại, trong lòng chợt lóe lên một cỗ bao phủ uy áp tinh thần.

Thổ Long nhảy rất sung sướng.

Bỗng nhiên.

Ánh mắt của nó dần trở nên thất thần, đầu bị va đập mạnh, hoàn toàn mất đi tầm nhìn, trực tiếp từ trên không rơi xuống, đập xuống đất, ‘ầm’ một iếng.

Vire sửng sốt, sao có thể làm được như vậy, sau đó nó nhìn Lâm Phàm chăm chú: "Là mày làm?"

"Nó phiền phức quá, yêu cầu của tao rất đơn giản, mày rời khỏi nơi này, đừng bao giờ quay lại nữa, chúng mày rất yếu, không phải đối thủ của tao, chém đầu chúng mày đối với tao rất đơn giản, nhưng số lượng có chút lớn, tao và dân làng tao nhất định ăn... Không có gì." Lâm Phàm cảm thấy nói như vậy thì không hay, sẽ dễ gây ra những rắc rối không đáng có.

Tình hình lúc này đối với Veri có chút kỳ quái.

Đối phương đã làm như thế nào?

Là một trong tứ đại Long Vương, nó tuyệt đối không thể lùi bước, bay nhanh đến trước mặt Lâm Phàm, giơ móng vuốt rồng lên và tát Lâm Phàm một cách dữ dội.

Lâm Phàm không nhúc nhích, để mặc cho đối phương đánh.

Ầm ầm!

Tiếng vang trầm trầm vang lên.

Lâm Phàm bình tĩnh nói: "Tao thật sự không muốn làm gì mày, đi đi, đừng tới nữa."

Vire bị sốc.

Ngay sau khi một móng vuốt rơi xuống, lực phản kích suýt chút nữa làm gãy móng rồng của nó.

Nhưng đối phương không sao cả.

Điều này thật đáng sợ.

Khi Đế quốc Lan Nguyên biết được mình đã bị đánh bại ở biên giới.

Khiến mọi người rất hoảng sợ.

Các đại thần được chia thành hai phe.

Một phe chủ trương đoàn kết các Đế quốc khác để chống lại Long tộc đến cùng.

Phe khác nghĩ rằng nên cúi đầu trước Long tộc, đồng ý mọi yêu cầu của Long tộc để tránh xảy ra một trận chiến lớn.

Sức mạnh của Long tộc tất cả mọi người đều thấy rõ.

Nếu chỉ để một mình Đế quốc Lan Nguyên chống lại Long tộc là điều không thể.

Đúng lúc quốc vương đang đau đầu suy nghĩ.

Không gian trong đại điện chấn động.

Một thánh ma pháp sư mặc áo choàng ma thuật xuất hiện: "Long tộc đã lui binh và không phát động tấn công Đế quốc Lan Nguyên nữa."

Khi các quan đại thần nghe thấy vậy, họ hoàn toàn sững sờ.

Rút lui?

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Đánh giá tình hình của Long tộc, làm sao có thể rút lui được.

Ngay cả thánh ma pháp sư cũng hoài nghi về những gì đang xảy ra.

Với tính cách của Long tộc một chút chuyện cỏn con cũng đáp trả, tuyệt đối sẽ khiến Đế quốc Lan Nguyên phải trả giá đau đớn, thậm chí có thể cần phải trả một cái giá rất lớn mới có thể giải quyết được chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận