Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 981: Ngũ Hành lão tổ

Ngũ Hành lão tổ

Rốt cuộc anh ta là ai?

Thật sự chỉ là thế gia của vương triều trước sao?

Nếu không phải trí nhớ tồi, vậy xác thực kia là rồng, một con rồng uy vũ hơn rồng của Hoàng thượng, nếu như bắt buộc phải so sánh, thì rồng của Hoàng thượng giống như một con giun đất, không thể chống chọi.

Lâm Phàm nhìn mọi người: “Các người đều theo tôi đã lâu, chúng ta đều đã quen thuộc với nhau, đối với tôi mà nói, có thể sau này không gặp mặt, nhưng tôi rất trân trọng người bên cạnh tôi, mọi người có bất cứ chuyện gì cũng có thể nói với tôi.”

Các tỳ nữ khóc lóc thảm thiết khi nghe thấy lời lão gia nói, vô cùng biết ơn.

“Hu hu...”

“Kiếp sau ta vẫn muốn làm tỳ nữ của lão gia.”

“Ta cũng vậy.”

“Ta muốn nâng cấp một chút, ta muốn làm tiểu thiếp của lão gia,cảm nhận tình ý sâu đậm của lão gia dành cho ta.”

Lời nói của tỳ nữ này nhận lại những ánh mắt miệt thị của những tỳ nữ khác, cô ta thật tham lam.

“Mọi người đều đến thăm hương cho các cô ấy đi.” Lâm Phàm nói.

Mọi người kiềm chế cảm xúc, cầm theo hương đến trước mộ, trong lòng tiếc thương bọn họ, nếu như các nàng không rời đi thì tốt biết mấy, sẽ không có chuyện này xảy ra, đáng tiếc... có những chuyện đã xảy ra, thật sự không còn đường để quay đầu nữa.

Hy vọng kiếp sau các nàng có thể lại gặp được lão gia.

Tiếp tục tình cảm chủ tớ.

Những ngày sau.

Hoàng triều.

Vô cùng bức bối.

Lão thái giám lớn tiếng than khóc: “Thái tử, Hoàng thượng bị sát hại rồi, hung thủ vô cùng hung ác, Hoàng thượng không may... hu hu hu”

Vị lão thái giám đang diễn kịch khóc lớn.

Thái tử còn nhỏ tuổi, mới chỉ có mười một mười hai tuổi, nhưng ánh mắt u ám, khiến người khác cảm thấy rất sợ, thậm chí là ánh mắt như vậy, đáng nhẽ không nên xuất hiện trên người một đứa trẻ.

Thái tử nghiêm nghị nói: “Ngươi là thần được phụ hoàng yêu thương nhất, hãy đi theo phụ hoàng của ta, ban cho ly rượu.”

“A?”

Lão thái giám trăn trối nhìn.

Ngài thật sự muốn tôi chết.

"Thái tử, lúc thánh thượng lâm chung đã căn dặn lão thần, điều mà ngài ấy không yên lòng nhất chính là thái từ người đấy, lão thần còn có thể hầu hạ thái tử mà."

Lão thái giám kêu thảm.

Ông ta vốn dĩ không muốn chết.

Làm sao có thể nghĩ đến thái tử lại bá đạo như vậy, lại muốn ban rượu độc cho ông ta, chẳng hề giống với những gì mà ông ta nghĩ.

Cọt kẹt!

Cửa phòng được đẩy ra.

Một lão thái giám gầy đét như khúc củi khác đang bưng chén rượu chậm rãi đi vào.

"Lưu Tuân, sao ngươi lại xuất hiện ở đây."

Lão thái giám nhìn thấy người đến thì nhất thời kinh hãi, đây không phải là lão thiến cẩu bị ông ta chèn ép mười năm trước đây sao, không ngờ vậy mà xuất hiện ở đây.

Có lẽ là quá phẫn nộ.

Lão thái giám cũng quên mất chính mình cũng là thiến cẩu.

Nhưng những chuyện này đều không quan trọng, mấu chốt là ông ta không phục.

Hoàng đế trẻ tuổi phất tay, Lưu Tuân đi đến trước mặt đối phương, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt sắc nhọn nhìn lão thái giám đang vô cùng hoảng hốt.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Thái tử cứu ta, lão thần còn có thể đi theo làm tùy tùng cho thái tử."

Ông ta kêu gào, dù biết rằng thái tử muốn ông ta chết.

Thái tử sẽ không giữ lại ông ta.

Hắn là tay sai của thánh thượng, biết được rất nhiều chuyện, đồng thời mạng lưới quan hệ của ông ta ở trong cung rất rộng, thái tử làm sao có thể để ông ta sống được.

Lưu Tuân bắt lấy lão thái giám, cạy mở miệng ông ta, đem rượu độc trút vào bên trong miệng, rượu độc rót vào cổ họng hương vị rất ngon.

A!

Trong chốc lát, chỉ thấy lão thái giám ôm lấy cổ họng, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, thất khiếu chảy máu, một tiếng gầm vang rồi ngã nhào xuống mặt đất.

Thái tử trẻ tuổi lạnh lùng quan sát toàn bộ quá trình.

Không một chút dao động.

Thậm chí ngay cả một chút phản ứng cũng không có, như thể đã tập mãi thành thói quen.

Lưu Tuân quỳ xuống đất nói: "Thái tử, xin hãy nén bi thương, hoàng triều không thể không có ngài."

"Phụ hoàng chăm lo việc nước hơn mười năm, bây giờ lại chết dưới tay của tặc nhân, vô cùng đau đớn, bi thương. Nhà không thể một ngày không có chủ, quốc gia không thể một ngày không có vua, an bài xong xuôi, bảy ngày đăng cơ, bảo Vương Trung đến gặp ta." Thái tử trẻ tuổi nhìn thẳng về phía trước, một giọt nước mắt chậm rãi chảy ra từ khóe mắt.

Đây là giọt nước mắt đau lòng.

Lưu Tuân nhìn thấy giọt nước mắt này, trong lòng run lên, vị thái tử vô tình.

"Vâng."

Bây giờ suy nghĩ của thái tử chính là tiếp tục chăm lo việc nước, người sát hại phụ hoàng thì nhất định phải chết, chỉ là với tình hình trước mắt của hắn thì căn bản không thể làm gì được đối phương. Đối mặt với hơn mười vạn đại quân, lại có thể chém chết phụ hoàng thì đối thủ có thể là ai.

Nhẫn nhịn.

Chịu đựng.

Chờ đợi thời cơ chín muồi.

Tử sơn, Lâm phủ.

Sau sự việc mà hai vị Thiên Địa thánh từng trải qua cả một khoảng thời gian, rất lâu không thể hoàn hồn trở lại, nhắm mắt, mở mắt, tràn ngập tâm trí đều là những hình ảnh lúc đó, thật sự quá bá đạo và đáng sợ.

"Chúng ta đều đã xem thường Lâm trang chủ." Địa thánh cảm thán: "Thánh thượng che dấu quá kĩ, lúc Chân Long hộ thể thì ta cảm thấy được một loại cảm giác bất lực. Nó giống như thần bảo hộ trời đất, với thủ đoạn của ta chưa chắc có thể đủ khả năng để phá vỡ Chân Long hộ thể của thánh thượng. Thế nhưng không ngờ rằng... Lâm trang chủ còn đáng sợ hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận