Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 966: Mấy năm nay ta chờ đợi không phí công (2)

Mấy năm nay ta chờ đợi không phí công (2)

Trải qua khoảng thời gian dài như vậy, Hàn Tiểu Tiểu rốt cuộc không kiềm chế được, muốn xuống núi dạo quanh đô thị phồn hoa, mua một số món đồ mà các cô gái yêu thích.

Kéo cánh tay làm nũng với anh là tuyệt kỹ của Tiểu Tiểu.

Cảm xúc của Lâm Phàm đối với Tiểu Tiểu giống như đối với Tiểu Bảo vậy, chỉ là em gái mà thôi, quan tâm em gái không phải chuyện rất bình thường sao. Nhưng điều anh không biết chính là người em gái này có suy nghĩ khác đối với anh.

"Được, ngày mai chúng ta thu thập một chút rồi xuống núi." Lâm Phàm nói.

Anh dù ở đâu đều giống nhau, sẽ không cảm thấy vô vị hay mệt mỏi, vì bên cạnh có nhiều người làm bạn như vậy, ngày ngày đều có niềm vui, cho dù làm cùng một loại việc thì cũng như vậy.

"A! Tuyệt quá, rất vui đó." Hàn Tiểu Tiểu vui vẻ chạy vòng quanh Lâm Phàm, số tuổi càng lớn, Hàn Tiểu Tiểu càng nảy nở hơn, đã thuộc loại đại mỹ nữ tuyệt thế, không thua kém là bao so với tỷ tỷ của nàng ta. Một người là loại trưởng thành, một người trẻ tuổi năng động, đều là cực phẩm nhân gian.

Địa Thánh suy nghĩ, nếu như hai người này xuất hiện ở bên ngoài, chắc chắn sẽ gây ra bạo loạn. Từ xưa hồng nhan họa thủy, vô số anh hùng khom lưng, gió tanh mưa máu xảy ra không ít.

Hàn Tiểu Tiểu vui sướng chạy về đằng xa, hiện giờ nàng phải đi thu dọn đồ đạc rồi.

Đám tỳ nữ xung quanh đều cười nhẹ.

Các nàng đã từng sợ hãi ở trong Lâm phủ, cảm giác sống ở chỗ này không bằng chết. Nhưng hiện tại, các nàng thật sự rất thích nơi này, lão gia rất hữu ái, đều đối xử vô cùng tốt với họ.

Địa Thánh trầm tư một chút, nghiêm túc nói: "Lâm trang chủ, thật sự muốn xuống núi sao?"

Cũng không phải không thể xuống núi, chỉ là Địa Thánh luôn cảm thấy xuống núi sẽ có chút phiền phức, nếu để hoàng triều biết được nhất định sẽ phải đối mặt với đại quân của hoàng triều.

Hắn tin tưởng thực lực của Lâm trang chủ có thể giải quyết được chuyện này, nhưng tin tưởng là tin tưởng, đối mặt là đối mặt, đây là hai tình huống khác nhau.

"Ừ, Tiểu Tiểu đă muốn xuống núi từ nhiều năm trước rồi." Lâm Phàm mỉm cười nói.

Địa Thánh không nói thêm lời nào, nếu trang chủ đă muốn th́ đương nhiên không cần phải nhiều lời, chỉ cần cẩn thận đôi chút, th́ có lẽ sẽ không bị chú ý tới.

Trong núi.

Căn nhà gỗ.

"Hắn ta thật sự chuẩn bị xuống núi?" Thiên Thánh kinh ngạc nói. Hắn thành kiến với Lâm Phàm v́ chuyện cự kiếm bị phá nát, nhưng trong mấy năm qua, v́ Địa Thánh thi thoảng tới đây nói với hắn một số kiến giải của Lâm trang chủ, dần cũng khiến hắn có chỗ tiến bộ.

Dùng lời của Thiên Thánh mà nói th́ ư rất rõ ràng, hóa ra cảnh giới của cự kiếm yếu như vậy, thứ thật sự cường đại chính là ư chí, ta lấy ý chí ngưng tụ thành kiếm đạo, chặt đứt tất cả sự không công bằng trong đất trời này.

Cảnh giới tiến bộ rất lớn.

Theo Thiên Thánh, đây chính là cái gọi là không phá th́ không xây được, phá rồi lại xây, nếu như không phải cự kiếm vỡ nát, hắn cả đời sợ là cũng khó đột phá được lên cảnh giới cao hơn.

Mấy năm nay không phí công chờ đợi, đă có thu hoạch.

"Bắt buộc rồi!"

"Điều này có chút phiền phức đấy, ở lại Tử Sơn không phải rất tốt sao, vô ưu vô lo, không có ai quấy rầy, một khi xuống núi bị phát hiện chính là một trận đấu gió tanh mưa máu, hơn nữa chúng ta đă ẩn cư bao năm qua, nếu hoàng triều biết chúng ta ở đây chắc chắn biết chúng ta đang làm ǵ."

"Cẩn thận một chút hẳn không sao."

Thiên Thánh ngẫm nghĩ.

Cảm giác có lẽ không cẩn thận được nổi.

Khi Hàn Yên biết được muội muội muốn đi theo Lâm Phàm xuống núi th́ rất kinh hăi, nói ǵ cũng không đồng ư.

"Tỷ, không phải muội muốn xuống núi cùng với Lâm ca ca, mà là muội muốn Lâm ca ca đi xuống núi với muội." Hàn Tiểu Tiểu không muốn bỏ qua cơ hội như vậy, muốn xuống núi nhìn ngắm, trên núi đều đă chơi hết rồi, chơi nữa cũng chỉ có như vậy mà thôi.

"Sao muội cứ không nghe lời ta như vậy kia chứ!" Hàn Yên gấp gáp đến mức bất lực.

Hàn Tiểu Tiểu đung đưa cánh tay của Hàn Yên, "Tỷ, đừng giận mà, à, đúng rồi, tỷ tỷ, tuổi của tỷ cũng không còn nhỏ, chưa từng nghĩ tới t́ìm một nhà chồng à, muội nghĩ với vẻ đẹp của tỷ tỷ chắc chắn sẽ rất dễ t́m."

Trước kia đều là tỷ tỷ lừa nàng ta, bây giờ nàng ta cũng phải chủ động xuất trận mới được.

Hàn Yên trừng mắt, "Quản nhiều nh vậy làm ǵ."

"Tỷ, muội muốn một vị tỷ phu chứ sao!" Trong mắt của Hàn Tiểu Tiểu, nếu như bắt tỷ tỷ đi, th́ì Tử Sơn này không phải chỉ c̣òn ḿnh nàng ta và Lâm ca ca ở cùng nhau sao, không c̣òn có ai tranh đoạt với nàng ta, kẻ địch lớn nhất hiện tại chính là tỷ tỷ.

Ngón tay thon thon của Hàn Yên điểm lên trán của Tiểu Tiểu, "Đừng suy nghĩ lung tung, chuyện của tỷ của muội c̣òn chưa tới phiên muội lo lắng."

"Muội chỉ hỏi một chút thôi mà!" Hàn Tiểu Tiểu xoa cái trán nhỏ, trong ḷng suy nghĩ rất nhiều, biết ngay tỷ sẽ không t́m, còn thương nhớ đến Lâm ca ca của ta, thật phiền, tranh đấu lớn quá. Nàng ta cảm thấy bản thân rất có thể không phải là đối thủ của tỷ tỷ, nhưng dù thế nào phải cố gắng, dù sao trái tim của Lâm ca ca ở bên nàng ta, chỉ không nói rõ ràng ra mà thôi.

Một khi đã nói rõ, vậy th́ì tỷ tỷ sẽ không có bất cứ cơ hội nào cả.

Nghĩ tới đây, Hàn Tiểu Tiểu lén cười thành tiếng.

Hèn hạ!

Hai mắt đă cong thành h́nh trăng khuyết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận