Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 803: Đã mở đường giết chóc thì mãi cũng không ngừng lại được

Đã mở đường giết chóc thì mãi cũng không ngừng lại được

“Mau, để nó vào đi.”

Ngoài cửa.

Một nữ nhân có vóc người cao gầy, xinh đẹp thanh nhã, nhẹ nhàng như một cơn gió. Da dẻ mềm mại, thần thái nhàn nhã, vừa nhìn đã thấy phong thái của một vị công chúa hoàng triều được bộc lộ rõ từ trong ra ngoài một cách thuần thục.

Hiển nhiên không ai nhìn ra được, đây là công chúa Trinh Nhạc bị Hiền Phi nương nương ngược đãi mấy năm trước.

Nghe thấy tiếng thông báo của thái giám.

Trinh Nhạc thong thả bước vào điện.

Mấy năm gần đây nàng vẫn tu luyện Cửu U Thần Điển, ma tính bị nén lại, linh tính và ma tính có thể hoán đổi với nhau. Bề ngoài nhìn không ra vấn đề gì, dù kẻ mạnh có thực lực đứng đầu thời nay xuất hiện trước mặt công chúa Trinh Nhạc, tuyệt đối cũng không nhìn ra tu vi đáng sợ của vị công chúa này.

Trong điện.

“Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”

Công chúa Trinh Nhạc hành lễ, giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe êm ái rơi vào trong tai Thánh Thượng như một thanh âm mê hoặc của ma đạo, làm cho người nghe cảm thấy sung sướng trong lòng, vừa nhìn đã có ấn tượng tốt với người nói.

Thái giám già thuận âm thanh nhìn qua công chúa Trinh Nhạc.

Nhưng không nhìn vào người đúng đố.

Hoàng đế có rất nhiều con, cả đời cũng chưa chắc được cho phép nhìn thấy mặt hoàng đế, càng không có cơ hội để hoàng đế nhớ kỹ mình.

Nhưng Trinh Nhạc làm được, hơn nữa không chỉ làm được, nàng còn khiến hoàng đế có tình cảm tốt với mình, đây là khát khao của bao nhiêu đứa con khác mong muốn.

Việc hoàng đế rơi xuống nước ẩn chứa rất nhiều vấn đề.

Thân là thái giám đã trải qua nhiều chuyện, há có thể không biết nguyên do trong đó nhưng ông ta không tố giác, vì thái giám già đã sớm bị công chúa Trinh Nhạc nắm trong tay.

Cô ta dùng thủ đoạn ma đạo cực kỳ tàn nhẫn tàn phá tâm trí của đối phương khiến ông ta biến thành nô bộc của cô ta.

Trinh Nhạc muốn dùng cách tương tự để phá hủy lý trí của hoàng đế để ông ta trở thành một sản phẩm phụ thuộc của cô ta.

Nhưng đám cung phụng trong cung rất mạnh, ánh mắt cũng rất sắc bén.

Có lẽ có chuyện bọn họ không nhìn ra được nhưng chuyện hủy hoại tâm trí của hoàng đế, tuyệt đối liếc mắt một cái sẽ bị nhìn ra nên nếu không ở thế tuyệt đối thành công, cô ta sẽ thận trọng từng bước.

Hiền Phi nương nương rất không hài lòng với việc Trinh Nhạc đột nhiên được hoàng đế ưu ái.

Con ranh đê tiện như vậy làm sao xứng với ân sủng ấy.

Lại còn không hội báo với bà ta.

Đến tận bây giờ lại muốn rời khỏi Tây Cung viện, việc này đối với Hiền Phi mà nói là một chuyện đại nghịch bất đạo, không thể tha thứ, thậm chí có suy nghĩ bắt Trinh Nhạc phải trả một cái giá cực lớn.

Trinh Nhạc gặp mặt hoàng thượng.

Lúc cứu được hoàng thượng bị rơi xuống nước, chiếu theo lý mà nói thì mặc dù chuyện này sẽ khiến hoàng thượng nhớ được nàng là ai, nhưng mà nàng không chỉ muốn thế.

Nàng muốn nhiều hơn nữa.

Cho nên, nàng trực tiếp khiến mình lâm bệnh nặng, nguyên nhân xuất phát từ chuyện do cứu hoàng thượng nên bị trúng nước, từ đó càng thu về được lợi ích tốt hơn.

Mà bây giờ...

Nàng đã làm tới bước này rồi.

Tối đến.

Trinh Nhạc ngẩng đầu ngắm trăng.

"Mặc dù không thể gặp huynh, nhưng chúng ta cùng nhìn chung một vầng trăng."

Ngắm một lúc.

Trinh Nhạc quay trở về phòng, thắp ba nén nhang xá vài cái, sau đó cắm vào trước một bài vị.

‘Bài vị Thúy Dung.’

Nàng sẽ không quên chuyện này.

Càng sẽ không lựa chọn quên đi nó.

Còn sẽ khắc ghi nó vào sâu trong lòng. Nếu nàng muốn báo thù, vậy nhất định phải khiến tất cả bọn họ trả giá thật đắt.

Mấy tháng sau!

Đại hoàng tử đi tuần.

Xuôi theo Mặc Thành là mấy ngàn binh sĩ đi theo hộ giá, khí thế cuồn cuộn, thậm chí còn có cường giả ở hai bên trái phải, tạo nên thành lũy an toàn cực cao.

Bày thế trận như này cũng chỉ có con trai của hoàng hậu là đại hoàng tử, người trong tương lai có hy vọng nhất để trở thành hoàng đế mới có tư cách như vậy.

Những hoàng tử khác nghe được tin này.

Hết thảy đều cảm thấy hơi không ổn.

Hành động như này giống như là lúc sắp sửa lên ngôi, hoàng đế mới sẽ đi khảo sát thiên hạ, làm chuyện tốt để lấy được lòng dân, tích lũy danh vọng.

Buổi tối.

Bên trong phòng của đại hoàng tử Triệu Chuyên truyền đến tiếng nhạc đồi trụy, hoàn mỹ kế thừa sở thích của phụ hoàng hắn ta, đời không có nữ nhân sẽ rất vô vị. Cho dù bây giờ không có trở thành hoàng đế, bè phía của hắn ta cũng rất nhiều, không dám kể tới, có hơn cả mười người.

Ngay cả xung quanh cái sân viện nhìn giống như không một bóng người này, nhưng thật ra có ít nhất là sáu người cường giả võ công cao cường ẩn nấp xung quanh, có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho đại hoàng tử.

Còn những chuyện khác, không có liên quan gì tới bọn họ.

Thời tiết đêm nay không hẳn là nóng lắm, thậm chí còn hơi mát mẻ. Nhưng chẳng biết tại sao, cứ luôn có cảm giác rất ngột ngạt.

Bên trong phòng.

Triệu Chuyên đang chơi rất vui vẻ cùng với hai nữ nhân xinh đẹp diễm lệ.

Bỗng nhiên.

Hắn ta cảm thấy nhiệt độ trong phòng đột ngột lạnh xuống.

Giống như ở bên trong hầm băng vậy.

"Ngươi là ai?"

Triệu Chuyên giật bắn mình, chẳng biết từ lúc nào mà trong phòng lại xuất hiện một người lạ mặt. Đối phương mang mặt nạ bằng sát, không nhìn thấy khuôn mặt, đặc biệt là hơi thở mà người này tỏa ra khiến cho người ta không khỏi rét run, tựa như người này là đến từ địa ngục vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận