Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1104: Lão phu là người tin tưởng kỳ tích, mà cậu chính là kỳ tích đó (2)

Lão phu là người tin tưởng kỳ tích, mà cậu chính là kỳ tích đó (2)

Anh biết đối phương là ông lão ở tầng hai vẫn luôn chú ý đến anh, chẳng qua là đối phương hỏi anh có biết ông ta là ai hay không, anh chỉ có thể nói thật, thật sự không biết.

Ông lão thấy cuốn sách trong tay Lâm Phàm, bình thản nói: "Càn Nguyên Chí, cuốn thư tịch rất hay, ghi lại Càn Nguyên tông chúng ta làm thế nào từ tông môn ba người phát triển thành quái vật khổng lồ như ngày nay. Tôi đã quan sát cậu rất lâu, cách mấy ngày sẽ tới mượn sách, theo lý thuyết, cậu cố gắng tu luyện như vậy, hẳn đã sớm thành đệ tử ngoại môn, sao đến bây giờ vẫn chưa tu luyện thành công. Cậu có thể nói cho tôi biết cậu mượn nhiều sách để đọc như vậy là muốn làm gì hay không?"

Lâm Phàm nói: "Thích đọc thì đọc nhiều chút thôi, tôi muốn đọc thuộc lòng tất cả sách cất giữ trong Tàng Thư Các."

Ông lão nghe được lời của Lâm Phàm, trực tiếp bị kinh sợ, ông ta chưa từng nghe ai nói muốn đọc thuộc lòng tất cả sách cất giữ trong Tàng Thư Các, hai trăm năm qua vẫn là lần đầu nghe thấy.

Số lượng sách trong Tàng Thư Các có thể nói là đồ sộ.

Rất kinh người.

Ngay cả ông ta là người ở đây cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu sách.

"Lý tưởng rất cao cả." Ông lão nói.

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Không phải lý tưởng gì cả, chỉ là muốn đọc xong mà thôi."

Ông lão tỏ vẻ xúc động, từ trên mặt Lâm Phàm ông ta thấy được sự kiên trì chưa từng có, đột nhiên trong lòng ông lão run lên, trong đầu chợt hiện lên một ý tưởng.

Chẳng lẽ thằng nhóc này đã biết mình thiên phú cực kém, tu hành không có hy vọng, cho nên muốn đọc đủ các loại sách, lấy được kiến thức từ trong những thư tịch này, cuối cùng thông hiểu đạo lý, sáng tạo ra một môn tuyệt học có thể tu luyện không cần thiên phú sao?

Không phải là ông ta suy nghĩ viển vông.

Mà ông ta là một ông lão tin tưởng vào kỳ tích.

Ai mà không có tuổi trẻ, lúc ông ta còn trẻ, cũng tin tưởng có kỳ tích, cũng luôn tin rằng nghị lực quan trọng hơn thiên phú, nhưng sau khi gặp được Lâm Phàm, ông ta hoàn toàn hiểu ra.

Nghị lực đúng là quan trọng.

Nhưng thiên phú không đòi hỏi quá cao, ít nhất cũng nên có một chút.

Nếu không ngay cả nhập môn cũng là vấn đề.

Nhưng bây giờ, ông ta đột nhiên có chút mong đợi, mong đợi Lâm Phàm thật sự có thể thông hiểu đạo lý, sáng tạo ra công pháp kinh thiên động địa.

Chỉ trong khoảng thời gian thật ngắn này.

Mức độ tự tưởng tượng của ông lão đã vượt qua chân trời, Lâm Phàm đương nhiên không biết ông ta nghĩ gì, nhưng vẫn mỉm cười đối mặt với đối phương.

"Được rồi, tôi tin tưởng cậu, bởi vì cậu là đệ tử bình thường, hơn nữa cho dù cậu thành đệ tử ngoại môn cũng không có cách nào tiến vào tầng hai, nhưng lão phu rất coi trọng cậu. Cậu cầm lấy tấm lệnh bài này là có thể đến tầng hai, hy vọng cậu có thể thành công."

Ông lão đưa một tấm lệnh bài cho Lâm Phàm.

Không có ý tứ gì khác.

Chỉ là hy vọng trợ giúp cho đối phương trên con đường này.

Lâm Phàm nhận lấy lệnh bài, mỉm cười nói: "Cảm ơn."

Chẳng qua là anh tạm thời không cần lên tầng hai, dù sao sách ở tầng một đã đủ nhiều, cũng không biết phải đọc tới khi nào, nếu như người khác lấy được lệnh bài như vậy, sợ rằng sẽ hưng phấn nhảy cẫng lên trời.

Có thể đến tầng hai đồng nghĩa với việc có thể mượn bí tịch càng cao cấp hơn.

Có lẽ một người may mắn thì bất kể anh làm cái gì cũng sẽ may mắn.

Ông lão mỉm cười, sau đó xoay người biến mất tại chỗ.

Tại nơi ở.

Lâm Phàm vừa muốn đẩy cửa đi vào lúc, một bóng người xuất hiện sau lưng Lâm Phàm: "Sư huynh, chào anh, tôi tên là Võ Chí, mới vừa vào tông môn."

Người nói là một thiếu niên, tuổi còn trẻ, mặc áo vải, nhìn Lâm Phàm một cách rất ngượng ngùng, hình như có chút căng thẳng.

"Chào cậu, tôi tên là Lâm Phàm." Lâm Phàm nói.

Võ Chí nói: "Sư huynh, anh tới tông môn bao lâu rồi?"

"Được một thời gian rồi, cậu thì sao?"

"Tôi vừa mới đến, Càn Nguyên tông thật rộng lớn, tôi cảm giác nếu như xuất hiện ở chỗ khác cũng không biết làm thế nào trở về."

Hoàn cảnh gia đình của Võ Chí nghèo túng, tình cờ biết được sự tồn tại của Càn Nguyên tông, vượt ngàn dặm băng qua núi lội qua sông, trải qua nhiều khó khăn, cuối cùng đã tới nơi này, đối với anh ta mà nói, có lẽ nơi đây là một khởi đầu mới.

Lâm Phàm nói: "Nếu là mới tới, cậu không có việc gì làm có thể thăm thú khắp nơi một chút, hơn nữa mỗi một tháng đều có thể nhận đan dược, mùi vị không tệ, cậu sẽ thích."

"Đa tạ sư huynh đã cho biết." Võ Chí chắp tay cảm kích, đối với anh ta mà nói, mới vào tông môn đã có sư huynh sẵn sàng nói cho anh ta những điều này, đủ để cho thấy Càn Nguyên tông vẫn còn rất nhiều sư huynh thân thiện.

Lâm Phàm nói: "Không có chuyện gì khác thì tôi đi đọc sách đây. Nếu gặp phải chuyện gì không hiểu, cậu có thể hỏi người khác, bọn họ hẳn cũng sẽ rất thân thiện mà nói cho cậu."

"Cảm ơn sư huynh."

Võ Chí đứng tại đó, nhìn Lâm Phàm trở lại bên trong nhà, sau đó mới xoay người rời đi, người thiếu niên này luôn rất lễ phép, người có thái độ thân thiện, rất khó gặp phải khó khăn.

Bên trong nhà.

Lâm Phàm lật giở cuốn sách vừa mượn được một cách rất cẩn thận, rất nghiêm túc, trong này nói đến chính là sự thay đổi qua mười mấy năm của Càn Nguyên tông từ khi thành lập đến gần đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận