Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 582: Trở về!

Sương mù dày đặc bao phủ quanh chủ nhân của quỷ dị tan biến.

Lâm Phàm tò mò nhìn.

Chủ nhân của quỷ dị có sự biến đổi vô cùng khác biệt so với trước, ba đầu sáu tay, bất khuất đứng ở đó giống như một vị thần chiến tranh.

Quỷ dị xung quanh đều đã biến mất.

Chỉ có một mình nó xuất hiện ở đó.

“Loài người, chuẩn bị xong chưa?”

Chủ nhân quỷ dị khinh thường nhìn Lâm Phàm, nhấc chân đi, sau đó, một ảnh ảo đáng sợ xuất hiện phía sau chủ nhân quỷ dị. Ảnh ảo này giống như là nguồn gốc của tội ác.

Lâm phàm cảm nhận luồng khí tức này.

Lộ ra nụ cười thỏa mãn.

“Tao chuẩn bị xong rồi.” Lâm Phàm nói.

Chính vào lúc anh nói xong câu này.

Chủ nhân quỷ dị ngày đột nhiên biến mất không thấy đâu.

Trong nháy mắt.

Ngay cả Lâm Phàm cũng bị sốc trước tốc độ của chủ nhân quỷ dị.

Có lẽ anh thực sự không ngờ tới.

Tốc độ của chủ nhân quỷ dị đột nhiên tăng lên nhanh như vậy.

“Rất mạnh.” Lâm Phàm nói.

Đối phương thực sự đã làm anh kinh ngạc.

Ầm!

Anh khen ngợi chủ nhân quỷ dị, nhưng chủ nhân quỷ dị không hề nghĩ tới việc nương tay, trực tiếp tung một đòn rất mạnh, chỉ thấy Lâm Phàm trong nháy mắt đã bay về phía sau.

Chủ nhân quỷ dị lạnh lùng nói: “Đây là thực lực mạnh nhất mà mày muốn nhìn thấy, loài người, sự ngu xuẩn của mày đã vượt ngoài sức tưởng tượng của tao.”

“Kẻ thấp kém, khuất phục tao, sẽ chẳng xảy ra gì cả.”

Đòn đánh đã nổ bay Lâm Phàm.

Khiến chủ nhân của quỷ dị lộ ra sự đắc ý.

Người dân xem trực tiếp nhìn thấy thần thủ hộ bị đánh bay, trong lòng rất căng thẳng.

Có người nắm chặt hai tay, có người bám chặt vào thành giường, vẻ mặt rất phức tạp.

Boss nhìn thấy tình cảnh trước mắt, thì tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Nhất định phải chống đỡ.”

“Chúng ta không thể thua được.”

Cấp dưới ở xung quanh đều như vậy.

Bây giờ không có cấp trên hay cấp dưới, nếu có thì chỉ có cùng một suy nghĩ, đó chính là tuyệt đối không thể thua, nhất định phải thắng.

“Ha ha ha, rất mạnh, tao biết mà, đây mới thực sự là mày, vừa rồi mày không nên nương tay, phải dùng toàn bộ sức mạnh vào trận đấu, chỉ có như vậy mới có thể trải nghiệm một trận đấu thật sự.”

“Có điều, mày đúng là rất bất lịch sự.”

“Tao lịch sự với mày như thế, mà mày lại gọi tao là thằng ngu xuẩn, mày nên gọi tên của tao.”

“Tên tao là Lâm Phàm.”

Lâm Phàm đứng lên, phủi sạch bụi bặm trên quần áo, sau đó giơ hai tay, làm tư thế chiến đấu.

“Trận đấu của chúng ta chính thức bắt đầu.”

Anh không hề xem thường chủ nhân của quỷ dị.

Cũng không nghĩ quá nhiều.

Phải cống hiến hết mình cho trận đấu.

Lâm Phàm dùng hết sức mạnh, chuẩn bị cho một trận chiến lớn với chủ nhân của quỷ dị, trận đấu này chắc chắn sẽ rất khoan khoái.

Anh rất mong chờ.

Trận chiến giữa họ đã vượt qua những trận chiến thông thường.

Cho dù Tà Linh có xuất hiện ở đây, chúng cũng sẽ lập tức tan thành mây khói, và không có chỗ cho sự phản kháng.

Ầm ầm!

m thanh chấn động không ngừng, giống như tiếng sấm gào thét, không có ánh sáng chói lòa, chỉ có lực lượng kinh người nhất bộc phát, hình thành nên những cú hủy diệt đến long trời lở đất.

"Huh!"

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, chủ nhân quỷ dị và Lâm Phàm đã ra quyền nghìn, mà chủ nhân quỷ dị cũng không hề kém cạnh, hoàn toàn phù hợp với vị trí cường giả trong lòng Lâm Phàm.

"Không tồi, quả nhiên tao không nhìn lầm mày, mày thực sự rất mạnh. Nếu như lúc trước mày không dùng thực lực chân chính, thì khi tao ra tay, mày chắc chắn sẽ bị đánh úp xuống đất trong giây lát. Đến lúc đó mày nhất định sẽ hối hận.".

"Nhưng bây giờ, mày có thể nghe lời tao, chứng tỏ mày cũng không ngu, mà ngược lại rất thông minh.".

Lâm Phàm chưa từng nghĩ tới, lời anh nói rốt cuộc có vấn đề gì không. Một người bước ra từ bệnh viện tâm thần Thanh Sơn như anh mà lại khen người khác rất thông minh.

Nếu nghĩ kĩ lại, thì luôn cảm thấy có chút vấn đề gì đó.

Đương nhiên.

Nhưng những vấn đề này cũng không phải là quan trọng nhất.

Mà chiến đấu mới là quan trọng nhất.

Mặt chủ nhân quỷ dị đầy vẻ không dám tin.

"Không thể nào!"

"Không thể nào!"

Nó thật sự không thể tin được, thứ nó muốn không phải là ngang sức với Lâm Phàm, mà là sau khi dung hợp sức mạnh quỷ dị, lẽ ra phải giống như bóp chết một con kiến, hoàn toàn giết chết Lâm Phàm.

Nhưng hiện tại không phải như vậy, nó với con người vậy mà lại ngang sức nhau, đối với nó, đây là một sự sỉ nhục.

Nó đã hấp thụ toàn bộ sức mạnh quỷ dị. Nhưng giờ lại là ngươi đánh ta lui.

Đối với nó, đây chính là một nỗi nhục nhã.

Lâm Phàm lau vết máu tươi trên khóe miệng và nói: "Nhìn mặt mày giống như có hơi khó tin, đang nghĩ chuyện gì à? Nếu mày có thắc mắc thì cứ lên tiếng, chiến đấu, cần phải toàn tâm toàn ý."

Ý chí võ đạo.

Khi Lâm Phàm chiến đấu, anh sẽ tuyệt đối không phân tâm và không bao giờ bị quấy nhiễu bởi bất cứ thứ gì của thế giới bên ngoài.

Lúc này Lâm Phàm đang rất bình tĩnh. Máu trong người sôi sục. Chiến đấu dâng cao.

Thực lực của chủ nhân quỷ dị rất mạnh, nó cảm giác được một niềm vui sướng sâu sắc trong trận chiến. Cảm giác này chưa từng trải qua trước đây.

Ngay cả Hải Thần trước đây cũng như vậy.

Hmm...

Tên đó rất yếu.

Chủ nhân quỷ dị mở rộng hai tay, tức giận gào thét, sức mạnh hắc ám liên tục ngưng tụ trước mặt nó.

"Loài người, hãy nhận lấy sức mạnh kinh khủng nhất này đi."

Chỉ trong nháy mắt, quả cầu năng lượng hắc ám ngưng tụ trước mặt chủ nhân quỷ dị đã phình ra như một mặt trời, phóng ra ánh sáng hắc ám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận