Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1031: Gừng càng già càng cay...

Gừng càng già càng cay...

Thư kí thành thạo mở máy tính.

Một lát sau.

“Ông chủ, ngài xem...”

Mắt của thư ký mở to, nhìn chằm chằm vào vòng tròn, đối với cô ta mà nói, cách nghĩ của ông chủ không có vấn đề gì, nhưng quan trọng là...

Lý Quốc Phong nhìn màn hình laptop.

Có tia sáng lộ ra trong đôi mắt đục ngầu.

Máu dồn lên mặt, ông ta ôm chặt lấy ngực, rõ ràng là tức giận đến nỗi đau tim.

Độc Nhãn Nam đã dự đoán được dự đoán của ông ta.

Cáo già.

Với tình hình hiện nay, cho dù có đăng video lên cũng không thể gây ra bất cứ ảnh hưởng nào, bộ phận đặc biệt có một vị trí và mức độ tin tưởng rất cao trong lòng nhân dân. Mọi người sẽ chỉ tin bộ phận đặc biệt, tuyệt đối sẽ không tin ông ta.

Nếu như Độc Nhãn Nam biết suy nghĩ của Lý Quốc Phong, chắc chắn sẽ nói, ông cũng nên biết vừa lòng. Không nhìn thấy chút lợi ích mà tôi mang lại cho cháu ông sao, nói hắn ta bị cuồng ma của tà tộc Tinh Không khống chế, coi như là giúp cháu của ông tẩy trắng tội trạng một chút, ông nên biết hài lòng đi.

Ngày mùng năm tháng chín!

Sáng sớm.

Ánh nắng đẹp, không khí trong lành, một ngày tươi đẹp luôn bắt đầu như vậy.

Lâm Phàm và ông Trương tỉnh dậy.

Đối mặt với nhau mỉm cười.

“Chào buổi sáng!”

“Chào buổi sáng!”

Đối với bọn họ mà nói mỗi ngày đều đầy ẩn số và tò mò.

Công việc mỗi ngày của Tà Vật Công Kê luôn nhàm chán và nhạt nhẽo như vậy. Mấy cái trứng gà rơi xuống, cho thấy lượng công việc một ngày của nó đã hoàn thành.

Phần thưởng Nhân Sâm cho Tà Vật Công Kê là một con rết nhỏ.

Phổ Độ Từ Hàng chết rất có giá trị.

Có thể sau khi chết cống hiến vì người khác, thực sự rất tốt.

Sau khi rửa mặt súc miệng rồi ăn sáng xong.

Lâm Phàm vác dụng cụ câu cá lên vẫy tay: “Đi, chúng ta đi câu cá.”

Niềm yêu thích của anh đối với câu cá lớn hơn cả uống rượu đánh nhau, cảm thấy rất thú vị. Đến cả ông Trương cũng mê câu cá đến nỗi không thể nào thoát khỏi, nhưng Nhân Sâm không quá yêu thích câu cá, có lẽ có liên quan rõ ràng với vóc dáng của nó.

“A, thích câu cá.” Ông Trương vui vẻ nói.

Tầng dưới.

Bên cạnh Cây Bồ Đề.

Lý Hải Thiềm hoá thân thành tín đồ ngoan đạo, mỗi ngày đều đúng giờ đến trước Cây Bồ Đề, ngồi thiền cảm ngộ, đối với đạo gia mà nói, Cây Bồ Đề có một ý nghĩa phi thường.

Có thể khiến cho Lưu Hải Thiềm tin tưởng và chấp hành như vậy Cây Bồ Đề thực sự rất có năng lực.

Ngồi thiền ngoan đạo khiến ông ta và Cây Bồ Đề có liên hệ.

Có thể giao lưu.

Kiểu giao lưu như thế này giống như giao lưu về mặt thần chí.

Chính là bây giờ, ngoài Lâm Phàm có thể làm khắp nơi, lại có thêm cả Lưu Hải Thiềm. Đối với Lưu Hải Thiềm mà nói đây là một việc rất đáng tự hào, nhưng lúc đó ông ta không hề đắc ý, mọi chuyện đều phải bình tĩnh.

Ông ta hỏi dò Cây Bồ Đề, bây giờ ảnh hưởng của học thuật đạo gia không quá sâu sắc, luôn bị Phật môn Cao Viện áp chế. Đặc biệt là bây giờ đào được số lượng lớn kinh Phật, tình hình lại càng thêm đáng sợ, có một loại áp lực không thể giải thích được đang cuộn tới, phải chăng có cách khác có thể phát triển môn đạo rực rỡ một lần nữa.

Ông ta hy vọng có thể có được đáp án.

Đối với ông ta mà nói vô cùng quan trọng.

Cây Bồ Đề nói: “Đạo pháp tự nhiên!”

Lưu Hải Thiềm vắt óc suy nghĩ, những lời đức Phật Bồ Đề nói có nghĩa là gì, bốn từ rất bình thường thậm chí còn là bốn từ ông ta hay mở miệng nói. Nếu như người khác nói ra ông ta sẽ không có bất kì ý nghĩ gì.

Nhưng lời này là do đức Phật Bồ Đề nói.

Ông ta cảm thấy trong đó chứa đựng một ý nghĩa vô cùng sâu sắc.

Cuối cùng Cây Bồ Đề giải thích: “Muốn tin thì tin, không tin thì cút!”

Tám từ vàng ngọc này đã lay động đạo tâm của Lưu Hải Thiềm.

Xua tan mây mù nhìn thấy trời xanh, tất cả đều đã hiểu rõ, hoá ra là như vậy, ông ta bừng tỉnh khỏi mơ màng nhờ một câu nói, chỉ có Cây Bồ Đề nói ra lời này mới có thể khiến Lưu Hải Thiềm tin tưởng không nghi ngờ.

Lúc này.

“Bọn họ thật là say mê.” Ông Trương thấy một nhóm người ngồi khoanh chân trước Cây Bồ Đề thì cảm thấy rất tò mò.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Cảm giác không tệ.”

Lâm Phàm đưa bọn ông Trương đến trước Cây Bồ Đề, vỗ nhẹ vào cái lá vàng của Cây Bồ Đề, giống như đang chào hỏi với con chó trông cửa, tao phải ra ngoài một chuyến, mày phải trông nhà cẩn thận.

Hành động này đối với các tín đồ đạo gia thờ đức Phật Bồ Đề thì đây là sự khinh thường.

Bọn họ trừng mắt nhìn, muốn tức giận trách mắng đối phương.

Nhưng lúc nhìn thấy Lâm Phàm, những tín đồ muốn bảo vệ đức Phật Bồ Đề lại nhắm mắt lần nữa.

“Đạo pháp tự nhiên!”

Đùa gì vậy.

Không nhìn thấy ai đang sờ đức Phật Bồ Đề của chúng ta sao, người khác không sờ được, chỉ có Lâm Phàm là sờ được, bọn họ tình nguyện, và chẳng có ý kiến gì cả.

Đối với bọn họ mà nói, cuộc sống chính là phải nỗ lực tu luyện, tốt nhất là lúc gặp nguy hiểm có thể dùng thực lực để chống lại bọn họ.

Bên ngoài.

Tiểu Bảo đứng trước chiếc xe sang trọng và con sóc đang đứng trên vai cậu ta, vẫy tay.

“Lâm Phàm...”

“Nghỉ học chưa?” Lâm Phàm hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận