Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1244: Ngày vui vẻ của Độc Nhãn Nam chính là ở cùng Lâm Phàm (3)

Ngày vui vẻ của Độc Nhãn Nam chính là ở cùng Lâm Phàm (3)

Độc Nhãn Nam thu hoạch xong xuôi, không thay đổi sắc mặt trở lại bên cạnh Lâm Phàm: "Đã xem qua, tình hình rất tốt, không có chuyện gì đáng ngại."

Lâm Phàm nói: "Trong lòng tôi đã biết sẽ như vậy."

Độc Nhãn Nam đi tới bên cạnh con rồng nói: "Thế nào, rất được phải không, có chuyện gì cũng không cần lo lắng, bàn tốt giao dịch rồi, chắc chắn sẽ giúp mày hoàn thành, những chuyện khác không cần phải lo lắng."

Rồng tin tưởng những gì Độc Nhãn Nam nói, nhưng thật ra không có nghĩ gì khác, nếu để ông ta biết cho dù hai bên không có giao dịch, chỉ dựa vào việc vừa rồi nó đã chở Tiểu Bảo đi khắp nơi, thì cũng sẽ không có bất cứ chuyện gì phát sinh cả, sợ là sẽ làm cho mặt mũi Độc Nhãn Nam phải chà xát trên mặt đất một chút.

Sao có thể hại người như vậy được?

Ở nơi xa.

Trang Tiêu và Lý Ôn đều bị một màn trước mắt làm cho khiếp sợ.

"Tam tộc này là đang gây sự, Tam tộc lão tổ chắc chắn sẽ đến." Lý Ôn trầm giọng nói.

"Sao lại nói như vậy?" Trang Tiêu hỏi.

Lý Ôn nói: "Lúc trước cậu đã nói với tôi, uy danh của Lâm Phàm đã truyền ra, lan tới hành tinh này của đại tộc Tinh Không, chắc chắn biết nơi này có vị cường giả không thể trêu chọc vào. Thế nhưng tộc lão của Tam tộc này đều có tu vi Thánh Nhân cảnh, biết rõ không địch lại, còn dám ra tay, theo tôi thấy, bọn họ chính là cố ý hành động, dễ tìm một cái lý do."

"Lão tổ ra tay, còn cần lý do làm gì?" Trang Tiêu rõ ràng không tin lắm.

"Ai mà biết được, dù sao tình hình lúc này cũng không lạc quan, tôi thấy hành tinh này sắp có kiếp nạn rồi, Tam tộc lão tổ đều đến, ai có thể chống đỡ được, coi như anh ta có lợi hại hơn nữa cũng vô dụng." Lý Ôn biết Lâm Phàm rất mạnh, nhưng dù là rất mạnh, cũng phải nhìn đến tình hình cụ thể, chờ ba vị lão tổ đến rồi, ai có thể chống đỡ được.

Trang Tiêu nói: "Thực lực của anh ta sâu không lường được, cho dù Tam tộc lão tổ có đến, kết quả còn chưa biết đâu."

"Cậu tin tưởng anh ta như vậy à?"

"Cái này không phải tin tưởng, mà là có sự đồng cảm."

Bọn họ nói chuyện với nhau, phân tích tình huống.

Không giống như những đệ tử đại tộc có địa vị và thực lực, có thể hoành hành mà không sợ ai, bất cứ chuyện gì đều phải cẩn thận mới được.

Núi Trường Bạch nhiều nơi có bảo vật, không đơn giản chỉ có mỗi chỗ này.

Thứ tốt còn có rất nhiều.

Còn phải xem vận may, vận may tốt, thì có thể đạt được thứ tốt, nhất là những thực vật hay trái cây kia, đều dễ dàng lấy được, chỉ cần bỏ ra một đêm vất vả, đã lấy được không ít thứ.

Muốn nói bây giờ ai là người tức giận nhất.

Tất nhiên là Mục Bạch.

Tỉnh lại ở trong hang núi, cả người không được tự nhiên, nhìn kỹ mới phát hiện quần áo cũng không được ngay ngắn, trên người chỉ cần là vật có giá trị, đều biến mất không còn thứ gì.

Hôn mê ngắn ngủi.

Rốt cuộc ông ta cũng kịp phản ứng.

Móa!

Ông đây trong lúc hôn mê đã bị người ta cướp sạch, đối với ông ta mà nói, đây là một sự sỉ nhục không gì sánh được, bây giờ ông ta chỉ muốn làm cho rõ ràng, rốt cuộc là ai, lại có gan như thế, dám cướp sạch của ông ta.

Sau đó, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Lâm Phàm.

Có phải là tên nhóc đó không đây?

Tâm trạng của Độc Nhãn Nam xem như không tệ.

Không muốn nghĩ nhiều như vậy.

Thu hoạch đầy ắp, tâm trạng rất tuyệt, cái gì cũng không cần nói, hy vọng từ nay về sau có thể gặp được chuyện tốt như vậy nhiều hơn nữa, quả nhiên, không công có được đồ vật, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều so với bản thân tự mình đi tìm kiếm.

Cảm giác giữa hai bên như thế nào, chỉ có người trong cuộc trải nghiệm mới hiểu được.

"Thủ lĩnh, vừa mới tìm kiếm được cái gì vậy?" Đại sư Vĩnh Tín nhỏ giọng hỏi, khuôn mặt mang nét từ bi của Phật, nhưng trong mắt lại lóe lên ánh sáng tò mò.

"Không có, cái gì cũng không có." Độc Nhãn Nam nói.

Đại sư Vĩnh Tín híp mắt: "Tôi đều đã thấy rồi, không cần thiết phải che che giấu giấu, có đúng không?"

"Thật sự không có gì."

Hai bên không nói gì, cứ như vậy trừng mắt, ai cũng không nói chuyện.

"A Di Đà Phật!" Hai tay đại sư Vĩnh Tín chắp trước ngực, tâm trạng có chút muốn nổ tung.

Hàm ý... Ông cho rằng tôi là tên ngốc sao?

Chỉ là ông ta đã nghĩ rất đúng.

Đúng thật là Độc Nhãn Nam xem ông ta như một tên ngốc, cho dù ông tận mắt nhìn thấy, tôi cũng sẽ không thừa nhận, đừng hỏi nguyên nhân, hỏi cũng không nói cho ông, đồ tốt thì phải cầm trước, chia sẻ là việc sau khi trở về rồi nói, phát hiện thứ đó không có tác dụng quá lớn đối với mình, lúc đó mới có thể chia sẻ.

Lâm Phàm dẫn theo bọn người ông Trương tiếp tục quan sát phong cảnh dọc đường.

Độc Nhãn Nam nói: "Phạm Cổ, cậu cùng với chủ nhân của cậu tìm một chỗ trốn đi, tôi thấy việc này không thể giải quyết dễ dàng như vậy đâu."

Có ý tốt nhắc nhở.

Đề phòng bọn họ chân trước vừa đi, chân sau đã bị người ta ném một phát.

Phạm Cổ nói: "Đa tạ thủ lĩnh Từ nhắc nhở."

Độc Nhãn Nam nhìn Phạm Cổ, không nghĩ tới đã từng là cường giả cấp Thiên Vương của một quốc gia, thế nhưng lại trở thành nô lệ của người khác, xác thực là chuyện không thể nào ngờ, nhưng ông ta có thể lý giải được, con đường mạnh lên nhìn thì như rộng lớn vô biên, thực chất sớm đã bị phong kín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận