Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 635: Lâm Phàm: “Nấm này có độc, đừng ăn.” (2)

Lâm Phàm: “Nấm này có độc, đừng ăn.” (2)

Đó là bọn họ đã từng đến đây và đã giao tế qua lại với Tà Vật, nếu không phải như thế thì làm sao biết được.

Sau đó, ông ta cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Tuy là vừa mới tâng bốc nịnh nọt anh ta rất thoải mái, nhưng e rằng nếu hỏi quá nhiều, sẽ khiến đối phương nghi ngờ, đến lúc đó thì thực sự phiền phức.

Bắc Đào xem qua video kia.

Anh lửa là gì tạm thời còn chưa biết, có lẽ là Hỏa Ma trong thần thoại.

Nơi nhìn thấy thứ giống như rồng trong Thiên Trì kia, chính là chỗ này, nhưng nhìn tình hình của bọn họ, rõ ràng là vẫn chưa muốn đối mặt, rất có thể là biết thực lực của mình không địch lại được.

Bởi vậy mới chưa từng liều mạng với đối phương, cũng là có khả năng này.

Ngày 28 tháng 6!

Một chiếc trực thăng chậm rãi đáp xuống khu vực rìa núi Trường Bạch.

“Wow! Bầu không khí thật là trong lành, ông Trương, chúng ta mau hít lấy hai hơi đi.”

Lâm Phàm vừa xuống khỏi phi cơ, anh hít sâu một hơi thấy không khí rất trong lành. Cảm giác được gần gũi với thiên nhiên này khiến người ta quá đỗi thoải mái, sảng khoái đến không nói nên lời.

Ông Trương hít một hơi sâu: “Thực sự rất trong lành.”

Sau đó lại thấy ông Trương đưa hai cánh tay ra, nắm lại trên không trung rồi đưa đến bên khóe miệng giống như đang ăn thứ gì đó.

Độc Nhãn Nam nói: “Bình thường thôi mà, bình tĩnh chút được không.”

Ông ta cũng tự thân xuống núi, trong khi các cao thủ đứng đầu đều ở thành phố Duyên Hải.

Đại sư Vĩnh Tín!

Lưu Hải Thiềm!

Lâm Đạo Minh!

Thầy thuốc cường giả vô danh! Dưới cấp Trấn Thành khỏi cần lo lắng, đi tới nơi này, chắc chắn là còn nguy hiểm hơn đối mặt với Tà Vật.

Bởi vậy.

Những tu vi chưa đạt được cấp Trấn Thành đi tới nơi này vẫn là có những hiểm nguy rất lớn.

“Tôi và ông Trương vẫn rất bình tĩnh.” Lâm Phàm nói.

Đại sư Vĩnh Tín nói: “Người đứng đầu, cậu đừng căng thẳng quá, hít thở mấy hơi thật sâu là có trợ giúp rồi.”

Từ lâu ông ta đã là con chó trung thành của Lâm Phàm, nếu không có người khác ở đây, thái độ nhất định sẽ khiến người khác sợ hãi, liếc mắt một cái là thấy, người này chắc chắn là đang la liếm đối phương.

Độc Nhãn Nam nhìn đại sư Vĩnh Tín một cách quái dị, lão hòa thượng trước kia còn kính nể ông ta một chút, còn muốn học tuyệt học của ông ta cho nên thái độ vô cùng tốt.

Nhưng bây giờ thì…

Ông ta có cảm giác đại sư Vĩnh Tín vứt bỏ mình.

Không… Đây không phải là cảm giác mà sự thật là như vậy.

Độc Nhãn Nam hỏi: “Gần đây ông thân với cậu ấy nhỉ?”

Đại sư Vĩnh Tín đáp: “Gần đây tôi ngày đêm niệm Phật, trong u tối, phát hiện cậu ấy và tôi có duyên với Phật nên giao lưu với cậu ấy nhiều một chút, điều này có thể khiến hiểu biết của tôi về Phật càng thêm rộng.”

Độc Nhãn Nam liếc qua liếc lại.

Qủy mới tin ông.

Người từ trước đến nay chưa từng niệm Phật, lại nói với tôi mấy lời đó.

“Ông Trương, cái đó không ăn được.”

Lúc này, ông Trương đang ngắt một cây nấm dưới một gốc cây, xoa xoa rồi chuẩn bị cho vào miệng lại bị Lâm Phàm ngăn cản.

“Sao thế?”

Ông Trương tò mò hỏi.

Lâm Phàm đáp: “Nấm này có độc, ngàn vạn lần không thể ăn được, nếu không sẽ trúng độc.”

Nghe vậy, ông Trương ngay lập tức vung tay ném cây nấm xuống đất, sùng bái nói: “Lâm Phàm, cậu hiểu biết nhiều thật đấy, may là có cậu ở bên cạnh tôi, bằng không tôi nhất định sẽ trúng độc, chỉ là tôi hơi đói bụng một chút, muốn nếm thử xem nó có ngon không, nếu ngon thì sẽ hái nhiều hơn.”

Lâm Phàm cười nói: “Trước đây chúng ta đã nhìn thấy nó trên ti vi rồi, trong tin tức có nói, xem ra, rõ ràng là ông quên mất rồi.”

“Vậy chắc là tôi đã quên.” Ông Trương gãi đầu, biểu hiện rất ngượng ngùng.

Độc Nhãn Nam đảo cặp mắt trắng dã, nói thật, cho dù không có ai nói họ là bệnh nhân của bệnh viện tâm thần Thanh Sơn thì họ cũng sẽ bị nghi ngờ, không biết đầu óc bọn họ có vấn đề hay không.

Đại sư Vĩnh Tín nói: “Lâm thí chủ thực sự là rất có kiến thức, bái phục, bái phục.”

Cao thủ Mao Sơn thiếu mất răng cửa, Lâm Đạo Minh, quái gở nói: “Lừa trọc đầu, sao tôi lại phát hiện ra dường như ông cũng thích nịnh nọt thế nhỉ?”

Bọn họ đương nhiên biết Lâm Phàm có sức mạnh như thế nào.

Ai mà không muốn ở gần cường giả chứ cơ.

Nhưng quan trọng là, ông ta không gỡ khuôn mặt này xuống được, cái mặt già nua có vẻ khinh bỉ, đối người trẻ thì lại ra sức nịnh hót, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Lâm thí chủ, tôi phát hiện trong lòng cậu có vấn đề, thừa nhận người khác xuất sắc thực sự khó như vậy sao?” Đại sư Vĩnh Tín nói.

Lâm Đạo Minh nhìn ông ta, bất đắc dĩ lắc đầu, thật lòng không muốn nói thêm một câu nào nữa.

Vì để che dấu hành vi la liếm Lâm Phàm của bản thân.

Mới trợn mắt nói dối, thực sự rất kinh ngạc.

Lâm Phàm và ông Trương không thèm quan tâm đến cuộc nói chuyện của bọn họ.

Mà đắm chìm vào thế giới trò chuyện của riêng họ, nói thứ vừa phát hiện được như thế nào, còn cây nấm đó rốt cuộc là vì sao mà có độc.

Anh lấy nội dung tin tức mình nghe được giảng lại một lần nữa cho ông Trương nghe.

Là hy vọng ông Trương có thể ghi nhớ.

Sau này gặp phải tình huống này, sẽ không bị những cây nấm đó đánh lừa nữa.

Tà Vật Công Kê rất căng thẳng.

Trong đầu nó chỉ có một suy nghĩ…

Đồng loại của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận