Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1293: Nếu như giải quyết được chuyện này, thì các tiệm sẽ mở cửa?

Nếu như giải quyết được chuyện này, thì các tiệm sẽ mở cửa?

Một năm trôi qua.

Đây là năm đầu tiên Khả Lam ở với làng.

Lâm Phàm không biết sinh nhật của Khả Lam, nhưng theo anh, ngày sinh nhật này sẽ tính theo ngày nhận nuôi, anh đã xem Khả Lam như là con của mình rồi.

Làm sai thì sẽ trách mắng.

Làm đúng, làm tốt thì sẽ khen, khen đến mức Khả Lam đỏ bừng cả mặt, bảo là đừng khen con vậy nữa, khen mà con cảm thấy con không có ưu tú như chú khen.

Các dân làng cũng rất thích Khả Lam.

Bọn họ đã chứng kiến Khả Lam dần dần trở nên năng động hơn. Lúc đầu, Khả Lam rất lạnh nhạt với mọi người, mặt không có biểu cảm gì, dân làng đều cảm thấy có phải đứa trẻ này đã trải qua chuyện gì đó mới trở nên như vậy.

Nhưng sau này, mọi người phát hiện ra đứa trẻ dần trở nên cởi mở hơn.

Gặp ai cũng cười.

Giống như bố nuôi nó vậy, gặp ai cũng nở nụ cười, giống như nụ cười không bao giờ biến mất.

Buổi sáng tinh mơ.

Lâm Phàm đứng trước nhà, vươn vai, nói: “Hôm nay là một ngày đẹp.”

“Ngày đẹp, là ngày đẹp gì, con muốn biết.” Khả Lam vệ sinh cá nhân xong, tò mò hỏi.

Lâm Phàm ngồi chồm hổm xuống, nhéo mũi của Khả Lam, nói: “Không nói con nghe.”

“Hứ!’ Khả Lam hứ một tiếng, quay đầu đi một cách kiêu ngạo: “Không nói con nghe thì không nói, con cũng không muốn biết đâu, con đi học đây, tạm biệt.”

Nhìn thân ảnh rời xa của Khả Lam, Lâm Phàm mỉm cười, sau đó đi về phía nhà trưởng làng, đương nhiên, lúc đi thì anh lật bảng được treo trước cửa tiệm rèn lại.

“Tạm ngưng kinh doanh một ngày.”

Sau khi bước khỏi nhà trưởng làng, Lâm Phàm vỗ ngực, bảo đảm nói: “Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi đến nói với bọn họ.”

Tinh thần của trưởng làng bây giờ rất tốt, cây gậy cũng được xem như củi mang đi đốt rồi, bình thường ra cửa, đi như bay, thể lực còn tốt hơn cả người trẻ tuổi.

Thậm chí lúc trò chuyện với cái em gái, cũng có thể thi triển tuyệt kĩ ngày xưa, ôm các em gái xoay vòng.

Với thể lực này, với bản lĩnh này, đúng là gươm quý không bao giờ cùn.

Lâm Phàm muốn cho Khả Lam một bất ngờ.

Sinh nhật đầu tiên sau khi cô bé đến làng, chắc chắn phải khiến nó khó mà quên được, quan trọng nhất là vui vẻ, đồng thời cũng hi vọng Khả Lam có thể hoàn toàn hòa nhập với làng.

Mọi người ở đây đều rất tốt, đều là người nhà.

Thành phố Thiết Dung!

Trước giờ, Lâm Phàm chưa bao giờ đến thành phố lớn, đây là thành phố đầu tiên mà anh tìm đến, cách ngôi làng khá xa, nhưng sau khi hỏi thăm khắp nơi thì biết chỉ có thành phố lớn như vậy mới làm ra được bánh kem đẹp nhất, ngon nhất.

Anh hi vọng Khả Lam cũng được đãi ngộ như vậy.

Mang theo toàn bộ gia tài.

Tổng cộng là 40 đồng bạc.

Đây là tiền tiết kiệm nhiều năm của anh, anh chuẩn bị dùng số tiền này mua chiếc bánh kem đẹp nhất cho Khả Lam.

Anh tràn ngập tự tin.

Nhưng nếu anh biết, chỉ với 40 đồng bạc này mà muốn mua bánh kem tốt nhất chẳng khác gì nằm mơ, thì anh sẽ cảm thấy tuyệt vọng.

Đến trong thành phố.

“Ôi!”

Lâm Phàm phát hiện có gì đó không đúng, nghe suy nghĩ của anh, thành phố lớn như vậy chắc chắn phải giống thành phố Duyên Hải, khắp nơi đều là người, rất đông, nhưng bây giờ, đi đến bây giờ, đến nửa cái bóng người cũng không thấy.

Không biết đi đâu cả rồi.

Rất nhanh.

Anh nhìn thấy một tiệm đồ ngọt. Cửa tiệm này đã đóng cửa, anh gõ cửa.

“Xin chào, cho hỏi có ai không?”

Lâm Phàm nhẹ giọng hỏi.

Một lúc lâu sau.

Vẫn không có ai trả lời.

Đối với Lâm Phàm, anh có chút khó hiểu. Bây giờ đang là buổi sáng, tại sao các cửa tiệm đều không mở cửa, có phải gặp chuyện gì rồi không, nếu thật sự là vậy thì có chút phiền phức rồi.

Anh vẫn còn rất nhiều việc.

Phải chuẩn bị bánh kem cho Khả Lam, còn phải mua một bộ quần áo đẹp cho Khả Lam, còn phải chuẩn bị thịt để các dân làng cùng ăn.

Anh có chút oán hận bản thân.

Tại sao lại không chuẩn bị sớm chút.

Tại sao cứ phải tới ngày này rồi mới chuẩn bị.

Bên trong tiệm đồ ngọt.

Các nhân viên của tiệm run rẩy ôm nhau, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng. Cuộc sống của bọn họ ở thành phố Thiết Dung rất hạnh phúc, hơn nữa đây là thành phố lớn thứ hai của đế quốc Lan Nguyên, vô cùng an toàn, nhưng ai àm ngờ được, ngay khoảnh khắng bọn họ thức dậy, trong thành phố đã khắp nơi tuyên truyền về mối nguy.

Lãnh chúa Ma Thú đã đạt đến cấp thánh phát động thú triều ở thành phố Thiết Dung.

Đây là sự nguy hiểm có thể hủy diệt mọi thứ.

Cho dù muốn trốn thì cũng không thể thoát được.

Do đó.

Chỉ có thể gửi gắm mọi hi vọng ở các canh vệ, và các nhân vật lớn, hi vọng bọn họ có thể phòng thủ được.

Mà lúc này.

Không ngờ lại có thằng ngốc gõ cửa, bọn họ đều muốn chửi người, muốn núp thì tìm chỗ khác mà núp đi, đừng núp ở chỗ tụi này.

Cút đi!

Cút đi!

Một lúc sau.

Không còn nghe thấy tiếng gõ cửa nữa, bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Ngay lúc này, mà còn dám gõ cửa chắc chắn là não có vấn đề, nếu như thả anh ta vào, ai mà biết lúc có chuyện thì anh ta sẽ làm gì chứ.

Lâm Phàm thấy tiệm đồ ngọt không mở cửa, nên anh tiếp tục đi thẳng, đây không mở cửa, tiệm quần chắc có mở mà nhỉ.

Không lâu sau.

Anh đừng trước một cửa tiệm quần áo, tiệm cũng đóng cửa, nhìn sang hai bên, một loạt các cửa hàng đều đóng cửa, điều này khiến anh rất tuyệt vọng, rốt cuộc có chuyện gì vậy chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận