Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 673: Lâm Phàm: Tôi chỉ cười không nói lời nào (3)

Lâm Phàm: Tôi chỉ cười không nói lời nào (3)

Thợ rèn họ Vương nói, "Hiểu mà, ý của ngươi sao thúc có thể không hiểu được, nhưng kết quả ngươi xem đi, cho dù ngươi không trở lại, thì vẫn sẽ bị chu di như trước có phải không, cho nên, trước kia cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy."

Lời này khiến Hoàng Chính ngại ngùng, có chút xấu hổ, lời Vương thúc nói có lý.

Hắn cho rằng như vậy có thể khiến trấn Thanh Dương tránh bị chu di.

Thật ra bị chu di thì vẫn sẽ bị chu di.

Tiếp theo đó, Hoàng Chính hỏi thợ rèn họ Vương rất nhiều, đại đa số đều tán gẫu quay quanh chủ đề Lâm Phàm. Đối với hắn mà nói, trong cái nơi yêu quái hoành hành khắp nơi này, một trấn Thanh Dương nho nhỏ vẫn có thể duy trì được sự bình an.

Thật là chuyện khó tin.

Biết được càng nhiều càng khiến Hoàng Chính cảm thấy trưởng thôn Lâm tuổi còn trẻ vậy mà đã có năng lực được như vậy.

Khoảng thời gian sau đó.

Hoàng Chính dường như đã quên mất tất cả, thường xuyên xuất hiện bên cạnh Lâm Phàm, cùng anh làm việc, dần dần quen thuộc.

Mấy tháng sau.

Bên cạnh khoảng ruộng, hai người nghỉ ngơi, Thanh Liên châm trà phục vụ, thân là tì nữ của Lâm Phàm, phải làm tất cả công việc cho công tử nhà mình, ngoại trừ trồng trọt ra.

Hoàng Chính đã trở lại bình thường rất tốt, cuộc sống mấy tháng nay khiến quanh thân hắn có chút khí chất của một nông dân, không giống như khí chất của người làm quan khi mới quay trở về trấn Thanh Dương.

"Trưởng thôn Lâm, ngài có kế hoạch gì đối với tương lai không?" Hoàng Chính uống trà, hỏi.

Lâm Phàm nói, "Kế hoạch? Không có, tôi đang chờ Yêu chủ."

Hoàng Chính nào biết được Yêu chủ là Lâm Phàm nói tới rốt cuộc là ai, danh hiệu rất xa lạ, nhưng đây cũng không phải điểm chính, suy nghĩ của hắn chính là để tất cả những gì Lâm Phàm học được có thể dùng ở nơi nên dùng.

"Trưởng thôn Lâm, với năng lực của ngài nếu cứ ở trấn Thanh Dương thì thật sự là bào mòn ngọc quý, rất đáng tiếc, không nghĩ tới đến việc báo đáp triều đình, lập uy trên triều sao?"

Hoàng Chính phát hiện Lâm Phàm chính là người hắn muốn tìm.

Nếu nguyện ý.

Nhất định có thể làm được chuyện lớn.

"Chưa từng nghĩ tới." Lâm Phàm lắc đầu nói.

Anh cũng không biết lời Hoàng Chính nói có ý gì, cảm thấy hoàn toàn không cần thiết, anh đợi ở trấn Thanh Dương là được, không muốn tới nơi khác.

Thanh Liên đứng một bên thở phì phò nói, "Chính ngài cũng bị triều đình phán chu di cửu tộc, còn mê hoặc công tử nhà ta đi tới triều đình cái gì, trà này không để cho ngài uống."

Dứt lời đã đoạt lấy chén trà của Hoàng Chính, đặt vào trong giỏ.

"Phải biết lễ phép." Lâm Phàm nói.

Thanh Liên nói, "Công tử, ngài ấy đang hại ngài."

Hoàng Chính nói, "Nhóc con, nhóc còn nhỏ không hiểu đại nghĩa, suy nghĩ chuyện gì cũng không thể nghĩ đơn giản được."

"Đúng vậy, ta không hiểu cái gì là đại nghĩa, trách nhiệm của ta chính là chăm sóc cho công tử, hơn nữa dân chúng của trấn Thanh Dương cũng cần công tử, nếu công tử rời khỏi nơi này, sự an toàn của trấn Thanh Dương ngài chịu trách nhiệm đi." Khi Hoàng Chính mới tiếp xúc với công tử nhà mình, Thanh Liên đã cảm thấy người này khẳng định có suy nghĩ khác.

Quả nhiên... vừa mới qua mấy tháng đã bắt đầu lừa công tử nhà mình đi chịu chết rồi.

Hoàng Chính bị Thanh Liên nói đến mức nghẹn lời không trả lời được, nếu là trước kia vẫn còn chức quan, hắn khẳng định phải đập bàn tức giận quát lớn, sao có thể hồ đồ như vậy, nhưng hắn hiện tại đã sớm nhìn rõ được tình huống của bản thân, cái gì cũng sai, uổng cho bản thân là một thư sinh, chỉ có thể buồn khổ lắc đầu, không tiếp tục nói thêm điều gì nữa.

Lâm Phàm mỉm cười nói, "Tôi sẽ không rời khỏi trấn Thanh Dương, nơi này cần tôi bảo vệ, nếu tôi rời đi, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm, ông hiểu chưa?"

"Nhưng ngài có thể cứu được càng nhiều người hơn mà." Hoàng Chính nói.

Lâm Phàm cười không nhiều lời thêm nữa, chỉ chớp mắt, trong lòng có loại suy nghĩ kỳ lạ, cảm thấy người trước mắt này dường như đầu óc có vấn đề vậy.

Uống xong trà.

Anh vác cuốc lên tiếp tục trồng trọt, thích cuộc sống như vậy, hoàn cảnh yên tĩnh là điều anh chờ mong nhất.

Hơn nữa còn có rất nhiều người tốt.

Hoàng Chính nhìn thấy Lâm Phàm tươi tươi, không biết giải thích thế nào, nhưng không biết vì sao khiến hắn cảm thấy giống như một loại trào phúng, không đúng, hẳn không phải là trào phúng, mà là bất lực, đây chính là điều hắn nghĩ.

Tình huống cụ thể như thế nào.

Hắn cũng không biết.

Ban đêm.

Trong một tòa phủ đệ của một tòa thành.

Bầu trời đêm u ám đè ép khiến mọi người có chút không thở nổi.

Xào xạc!

Mấy bóng dáng từ trên không trung hạ xuống.

Tiếp theo đó vội vã đi vào trong một căn phòng.

"Tướng quân, chuyện ngài tự ý thả Hoàng Chính đã bị phát hiện, chúng ta tới hộ tống ngài rời đi, nhanh đi thôi." Người xông vào trong phòng đều đeo khăn che mặt.

Đổng Vũ nói, "Ai hạ lệnh?"

"Không biết, mệnh lệnh là triều đình truyền tới."

"Tướng quân, ở lại Thanh Sơn không lo không có củi đốt, hiện giờ triều đình không thể không có ngài."

Mọi người khuyên giải.

Chính vì sợ tướng quân cứng đầu, ai nói cũng không nghe, không chịu rời đi, kết quả thật khó chấp nhận.

Đổng Vũ nói, "Nói không sai, đi thôi."

Gặp phải loại chuyện này, Đổng Vũ biết rõ ở lại đây sẽ chết uổng, chỉ có sống sót mới có hi vọng.

Mọi người thở phào.

Trước khi bọn họ tới chuyện sợ nhất chính là tướng quân không chịu rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận