Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 229: Rốt cuộc là đã thu được bao nhiêu tiền làm trái lương tâm rồi

Có nghĩa là mỗi nơi đều có thêm mấy người đến viếng thăm.

Muốn ngụy trang mình trở thành người nhà người bệnh, nhưng mà ánh mắt lại đảo qua đảo lại nhìn chung quanh, nhìn sơ qua một chút đã biết là diễn không tới rồi.

Đã từng có người nói ra một câu thế này: Nếu như có ai đó làm việc không tập trung, lâu lâu lại cứ nhìn nhìn bạn thì chắc chắn người đó chính là cảnh sát.

Bọn họ đang truy tìm bằng chứng giao dịch phi pháp của tập đoàn Phi Long ở bệnh viện này.

Đã tìm kiếm nửa ngày mà vẫn chưa tìm được vấn đề gì.

Từ Kiến vẫn luôn đi theo bên cạnh Lâm Phàm, vẫn luôn dõi theo những hành động của Lâm Phàm từng phút từng giây, cho dù là một hành động nhỏ bé khó có thể phát hiện thì đó cũng rất có thể là một loại ám hiệu.

Chỉ là rất đáng tiếc...

Anh ta đã nhìn một hồi lâu mà vẫn không tìm thấy chút vấn đề nào.

Từ Kiến tự hoài nghi bản thân mình, không lẽ là do anh ta suy nghĩ quá nhiều rồi hay sao?

Không thể nào đâu.

Chắc chắn là có vấn đề.

Truyền thông là một ngành rất nhạy bén, chỉ cần nơi nào có vấn đề thì ở nơi đó chắc chắn sẽ có mặt bọn họ. Chuyện Chúc Phi mang theo các nhân viên của tập đoàn Phi Long đi làm xét nghiệm hiến tế bào gốc tạo máu vốn dĩ đã là một chuyện rất khó tin.

Lý Nguyệt là một cô phóng viên có đạo đức nghề nghiệp, cô ấy rất yêu quý ngành nghề này, có thể trở thành phóng viên hàng đầu như vậy đều là kết quả do cô ấy tự thân vận động, mặc dù cô ấy có một người ba làm sếp nhưng mà từ trước đến nay cô chưa từng dựa vào mối quan hệ của ba mình để mưu cầu lợi ích cho bản thân.

“Chị Lý, chúng ta phải đi phỏng vấn Chúc Phi thật sao?” Anh béo khiêng camera sợ hãi mà hỏi.

Anh ta cảm thấy chị Lý quá liều lĩnh luôn, vậy mà lại dám đi phỏng vấn Chúc Phi, một người mà coi như có là dân chúng bình thường đi chăng nữa thì cũng đã từng nghe qua tên anh ta, mặc dù có rất nhiều lời đồn nhưng tóm lại là cuối cùng đều là miêu tả Chúc Phi thành một tên ác ma cực kỳ đáng sợ.

Lý Nguyệt nói: “Đương nhiên rồi, cậu không cảm thấy chuyện này rất thú vị hay sao?”

Anh béo che mặt lại, đến cả ý nghĩ muốn đập đầu vào tường chết cũng có luôn, có lẽ đối với chị Lý mà nói thì đây quả thật là một chuyện rất là thú vị.

Trong lòng chị ấy bây giờ có lẽ là đang tràn ngập sự tò mò.

Thân là một phóng viên thì anh ta lại càng hiểu rõ tên Chúc Phi đó là hạng người gì hơn so với những người khác, mà bây giờ chính là loại người như thế,

Lại làm ra loại chuyện như vậy, cho dù thế nào thì cũng làm cho người ta cảm thấy tràn ngập sự tò mò.

Các thành viên của tập đoàn Phi Long đều xếp hàng theo thứ tự, đối với bọn họ tới nói, trật tự được lập ra chính là dùng để phá hư.

Xếp hàng?

Đó là chuyện không thể nào.

Chỉ là anh Phi đang đứng ở đây nhìn bọn họ, coi như có cho bọn họ mười cái mạng bọn họ cũng không dám làm sai tí nào.

Bọn họ đều đang nhỏ giọng nói về chuyện này.

Tình cảnh của Tiêu Đại Long rất nguy hiểm bởi vì anh ta đã không hoàn thành được nhiệm vụ mà tập đoàn giao cho mình, khiến cho tập đoàn phải chịu tổn thất, cho dù là ai đi chăng nữa thì cũng đều sẽ phải trả một cái giá đắt.

Mà bây giờ.

Anh ta chẳng những không bị trừng phạt mà còn được anh Phi giúp đỡ, thậm chí còn tập trung mọi người, gọi tất cả các thành viên của tập đoàn đến nơi này để làm xét nghiệm hiến tế bào gốc tạo máu, theo bọn họ thấy thì đây là một chuyện rất lạ lẫm.

Nhưng mà hơn thế nữa, chuyện này đã mang lại cho bọn họ một loại cảm giác vô cùng thân thiết.

Lâm Phàm nhìn đám người đang xếp hàng, lộ ra vẻ mỉm cười, dưới sự hướng dẫn của anh ta, tất cả mọi người đều đã xếp hàng một cách có thứ tự, là một chuyện làm cho người ta vô cùng vui mừng.

“Xin chào, chúng tôi là phóng viên của trang tin tức thành phố H, cho hỏi có thể phỏng vấn anh một vài câu hỏi có được không?” Lý Nguyệt cầm microphone trong tay, nhỏ giọng dò hỏi.

Cô đang đánh giá Lâm Phàm, nhận ra cái người là ma quỷ trong miệng người khác này hình như không giống như vậy cho lắm, gương mặt mang theo nụ cười, dáng vẻ cũng đẹp trai lắm, nếu như ai không biết mấy chuyện của anh ta thì chắc chắn sẽ cho rằng đây là một người đàn ông rất có phong độ.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Được chứ.”

Lý Nguyệt cảm thấy người tên Chúc Phi trước mắt này hoàn toàn không giống như người ở trong máy lời đồn kia, hình như là không có dữ tợn như mấy người kia đã nói.

Sau đó, Lý Nguyệt để camera đặt ngay ở một vị trí đẹp, tự chỉnh lại bản thân một chút, trong phút chốc đã lộ ra một nụ cười mang tính chuyên nghiệp cao.

“Xin hỏi tổng giám đốc Chúc, các anh đang làm gì ở đây vậy?” Lý Nguyệt dò hỏi.

Lâm Phàm nói: “Hiến tế bào gốc để tạo máu.”

Anh béo khiêng camera, quay ống kính về phía đám người đang xếp hàng dài như con rồng kia, trong lòng thầm thì, cuối cùng là đang làm cái gì vậy, thật là làm cho người ta khó hiểu mà.

Lý Nguyệt nói: “Vì lí do gì mà anh lại dẫn tất cả nhân viên của tập đoàn đi đến đây hiến máu vậy?”

Lâm Phàm nói: “Mẹ của Tiêu Đại Long bị bệnh, cần sự giúp đỡ của chúng tôi.”

Lý Nguyệt cực kỳ nghi ngờ, cô không biết Tiêu Đại Long là ai, cũng không biết mẹ của anh ta đang bị bệnh gì, sau đó lại tiếp tục hỏi thêm: “Xin hỏi Tiêu Đại Long là gì của anh?”

Lâm Phàm có hơi không hiểu nhìn Lý Nguyệt, cô gái này hỏi hơi nhiều rồi đấy, anh kéo Vương Mãnh tới, để cho anh ta trả lời câu hỏi của phóng viên, mà anh ta thì chỉ cần đứng ở bên cạnh là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận