Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1256: Nhân Sâm: Nói thật, ta muốn tự đánh bản thân mình (3)

Nhân Sâm: Nói thật, ta muốn tự đánh bản thân mình (3)

Tiểu Như Lai đáp: "Đó là do họ tự quyết định, không hề liên quan gì đến chúng ta, đã đi sai đường thì cho dù cảnh giới có cao đi chăng nữa thì sao, cũng không thể nhìn rõ ràng chặng đường phía trước. Nếu có thể vào được cánh cửa của ta thì vẫn có thể giúp họ quay lại con đường đúng."

"A Di Đà Phật."

"Khoảng thời gian này, ta biết rõ tinh cầu đó có Phật gia Cao viện, ta định sẽ đến để chào hỏi, cùng họ giao lưu Phật pháp."

Tiểu Như Lai rất hứng thú với Phật gia Cao viện.

So với mười nhà truyền giáo mà ông ta phái đi tốt hơn nhiều.

Long Thần nói: "Ta khuyên ngươi đừng đi tìm đường chết, đó là thế lực của họ, người ngoài không thể can thiệp vào được."

Ông ta hiểu lời Tiểu Như Lai nói.

Không phải muốn truyền đạo sao?

Long Thần đang nghĩ không biết rốt cuộc Tiểu Như Lai bị ai dẫn dắt vào con đường này. Các tộc Tinh Không khác đều xem nhau như cùng chung một dòng máu, chỉ duy nhất Tiểu Như Lai này, tốt xấu lẫn lộn cả lên.

Không có cùng nguồn gốc, huyết mạch không tương thông, nhưng vẫn thành lập được lên tộc này, nghĩ thế nào cũng thấy kỳ lạ.

Tiểu Như Lai cười nói: "Long Thần, ngươi nghĩ vậy là sai rồi, bổn tọa không phải muốn can thiệp vào mà là muốn hợp tác. Ta nghĩ họ sẽ đồng ý thôi, vào lúc này, cấm địa mới là nơi ta coi trọng nhất. Khi Thôn Tinh Ngạc bị đánh bại, ta chỉ đi theo nó mà thôi, phát hiện nó vào khu cấm địa, ta nghĩ trong cấm địa có người cai quản, chỉ là chưa lộ diện mà thôi."

Cuộc trò chuyện đơn giản như không có chuyện gì.

Những lời Tiểu Như Lai nói không phải không có lý lẽ.

Long Thần cũng đã cân nhắc về vấn đề này.

Thôn Tinh Ngạc tại sao lại dễ dàng lộng hành trong cấm địa được, chắc chắn là có liên quan đến thế lực nào đó.

Mấy ngày sau!

Ngày Hai mươi hai tháng Mười!

Thành phố Duyên Hải.

Cơn gió có hơi mạnh quét qua mọi người.

Độc Nhãn Nam bận rộn chỉnh đốn lại đoàn người, đem các thực vật từ núi Trường Bạch về trồng.

Sau khi đã gieo trồng xong đám thực vật đó.

Ông ta nhận ra địa hình xung quanh có thay đổi rất rõ ràng.

Một thay đổi long trời lở đất.

Đó đều là do những thực vật này mang lại. Lúc trên núi Trường Bạch, bình thường không có gì đặc sắc, không nghĩ rằng khi trồng ở đây lại xảy ra thay đổi lớn đến như vậy. Xem ra cục đặc biệt vẫn là quá nghèo nàn, bất cứ thứ gì trên núi Trường Bạch không đáng chú ý đến đều đặt ở đây.

Nên mới có thay đổi to lớn thế này.

Thật sự không dám nghĩ đến.

“Gần đây cụ bà ở Y gia đang làm gì vậy? Cả ngày trời không thấy bóng dáng đâu cả?” Độc Nhãn Nam hỏi.

Đại sư Vĩnh Tín trả lời: "Tôi thấy bà ấy mang một bình đất từ núi Trường Bạch về, sau khi trở về vẫn luôn ở trong phòng, không ai biết bà ấy đang làm gì cả."

Độc Nhãn Nam suy nghĩ một hồi.

Xem ra là đã tìm được thứ gì tốt ở núi Trường Bạch rồi. Ông ta rất tò mò, rốt cuộc là cái gì khiến bà nhốt mình ở trong phòng lâu như vậy.

Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra.

Chỉ có thể đợi bà ra ngoài mới biết được.

Trên đường.

Lâm Phàm dẫn theo ông Trương đi tuần trên đường. Nhiệm vụ của họ rất đơn giản, khi thấy có người cần giúp đỡ thì chủ động đến giúp.

Nhân Sâm tu luyện Thần đạo, tâm tư đã cùng với tín đồ của nó liên kết lại với nhau.

Nó cũng không có ý muốn tu luyện.

Tùy ý tìm một người có đầu óc một tí, cần phải hăng hái chút.

Thần đạo trông có vẻ không mạnh.

Thật ra nếu tu luyện theo tiến độ tuyệt đối sẽ giống như ngồi tên lửa vậy, vèo một cái là đã bay vút lên cảnh giới rất cao.

Đáng tiếc.

Nhân Sâm đối với vấn đề này trước giờ vẫn không có hứng thú lắm.

Nó chưa bao giờ đặt chuyện tu luyện Thần đạo trong lòng.

Nhưng đột nhiên.

"Nhân Sâm, mày làm sao vậy?" Lâm Phàm phát hiện biểu cảm của Nhân Sâm có hơi nghiêm trọng, giống như là gặp phải chuyện gì vậy.

Nhân Sâm cưỡi Tà Vật Công Kê, sắc mặt vô cùng nặng nề. Sau khi nghe thấy chủ nhân nói mới có phản ứng lại.

"Không có gì." Nhân Sâm trả lời.

Nhưng trong đầu nó vẫn cứ vang lên một âm thanh.

Đó là sự xuất hiện của một ánh kim quang trong vô số ánh bạch quang, từ trong đó bộc lộ tài năng của mình. Có thể nói bạch quang là những tín đồ thờ phụng Nhân Sâm, dưới sự tin tưởng cầu nguyện, sau cùng đều bị Thần đạo của Nhân Sâm hấp thụ hết.

Nhưng ánh kim quang này lại trực tiếp xông vào đầu Nhân Sâm.

Rốt cuộc là phải có tín ngưỡng bao nhiêu mới có thể đạt đến trình độ này chứ.

Nhân Sâm cảm nhận được.

Giống như là tin tức cầu cứu, còn là của người sắp chết, số kiếp cũng đã tận rồi, hơn nữa là chết già nữa. Vậy thì liên quan gì đến nó - Nhân Sâm nghĩ thầm. Trên thế gian này có rất nhiều người đáng thương, nếu như ai nó cũng đáp ứng hết thì chính là tự tìm đường chết cho mình.

Nó lờ đi.

Không muốn quan tâm đến.

Coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nhân Sâm không đạt đến mức đặt cả thế giới trong lòng như Lâm Phàm, ai gặp khó khăn cũng sẽ giúp đỡ hết.

Nó coi như không thấy, tiếp tục đi theo Lâm Phàm.

Nhưng chưa được bao lâu.

Lại một tín ngưỡng kim quang truyền tới, vẫn là tin cầu cứu như cũ, trong sự thành kính còn mang theo tiếng khóc nữa.

"Phiền quá."

Nhân Sâm bị phiền đến mức không chịu nổi, tu luyện Thần đạo gì chứ, quả thực đau đầu muốn chết, nếu sớm biết có ngày hôm nay nó sẽ không thèm tu luyện Thần đạo đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận