Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 662: Đại Yêu siêu cấp trong truyền thuyết

Đại Yêu siêu cấp trong truyền thuyết

Đám dân tị nạn đều tỏ vẻ vui mừng.

“Cảm ơn trưởng trấn Lâm.”

“Trưởng trấn Lâm yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cống hiến cho trấn Thanh Dương, sẽ không ăn không ở không đâu.”

Bọn họ chạy nạn lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được chỗ dừng chân, đương nhiên là tâm trạng khó có thể bình tĩnh.

Đối với dân tị nạn, hình tượng của Lâm Phàm ở trước mặt đột nhiên trở nên cao lớn hơn, rất cao, rất cao, thậm chí còn tỏa ra ánh hào quang chói lọi, ánh sáng của sự vĩ đại.

Dưới sự quan tâm nhiệt tình của người dân trấn Thanh Dương, những dân tị nạn xây dựng phòng ốc, làm nơi sinh sống sau này. Có thể ở tại một nơi an toàn trong thời buổi loạn lạc, có Yêu hoành hành này, chính là chuyện may mắn nhất.

Cũng là mong muốn lớn nhất của tất cả mọi người.

“Cậu chủ, tôi đi làm ruộng trước đây.”

Trưởng trấn trước kia, cũng chính là cha của Lâm Phàm, cũng luôn là tự mình làm ruộng, tự làm tự ăn tự mặc. Đương nhiên, cũng sẽ gọi người trong nhà cùng ra giúp đỡ, xây dựng bầu không khí tốt đẹp.

Lâm Phàm tò mò nói: “Làm ruộng?”

Thanh Liên nói: “Đúng vậy, nhà chúng ta có đất, những thứ mình ăn cũng là tự trồng ra. Mặc dù cậu chủ là trưởng trấn, nhưng cũng phải tự mình cố gắng mới được. Hồi trước khi ông chủ vẫn còn, đã lập ra một quy củ. Các bậc cha chú có thể chọn tôi làm trưởng trấn, chính là một sự tin tưởng đối với nhà họ Lâm, vậy thì sao có thể áp bức bóc lột cuộc sống của người dân.”

“Ừm, nói có lý, cùng nhau đi đi, tôi rất hiếu kỳ với việc làm ruộng.” Lâm Phàm nói. Anh và ông Trương đều có lòng hiếu kỳ rất lớn đối với những thứ chưa biết. Nếu như có thể tìm hiểu về những điều chưa biết, đó chính là chuyện vui vẻ nhất.

Ở xung quanh trấn Thanh Dương có rất nhiều ruộng đất màu mỡ.

Có nhiều người dân đều đang bận bịu trên ruộng đồng.

“Cô Thanh Liên đến rồi đấy à.”

“Trưởng trấn Lâm cũng đến rồi à.”

“Chào trưởng trấn Lâm.”

Người dân nhìn thấy có người đến, đều nhiệt tình chào hỏi, trên mặt là nụ cười tràn đầy vui vẻ. Bọn họ đong đầy hy vọng đối với cuộc sống, vả lại yêu cầu đối với cuộc sống cũng rất thấp. Chỉ cần có thể sống là được, không có ý nghĩ gì khác nữa.

Thanh Liên chào hỏi người dân. Đừng thấy vóc người cô ấy nhỏ, tư thế vác cái cuốc trên vai vẫn rất thạo.

“Cậu chủ, những việc chân tay này cứ để tôi làm là được, anh ở một bên nhìn thôi.”

Từ nhỏ cô ấy đã được nhận nuôi, có thể sống đến bây giờ, thật sự rất biết ơn nhà họ Lâm. Cho nên Thanh Liên bằng lòng dùng cơ thể gầy yếu của mình, làm trâu làm ngựa cho cậu chủ nhà mình, báo đáp ơn nuôi dưỡng.

Lâm Phàm nói: “Tôi muốn thử thử, cảm thấy rất có ý nghĩa.”

Thanh Liên thấy cậu chủ thật sự muốn thử, không có cách nào, chỉ có thể dạy cậu chủ nên làm thế nào. Có lẽ lát nữa quá vất vả, quá chán, cậu chủ sẽ buông tha cho việc làm ruộng.

Dần dần.

Cô ấy phát hiện sự việc không hề đơn giản như cô ấy đã nghĩ. Hình như cậu chủ có thiên phú rất cao trong phương diện làm ruộng. Chỉ với sự chỉ dạy đơn giản của cô, anh đã có thể học đến ra hình ra dạng.

Lâm Phàm thân là trưởng trấn, hành động tự mình cứu trấn Thanh Dương, sớm đã thuyết phục được người dân. Cho nên khi trưởng trấn tự mình làm ruộng, mọi người đều vây qua.

“Ôi chao, trưởng trấn tuổi còn trẻ, không ngờ lại biết làm ruộng đến vậy.”

“Đúng đấy, trưởng trấn của chúng ta chính là một thiên tài hiếm có giữa trời đất. Có thể xuất hiện ở trấn Thanh Dương, đó chính là may mắn của chúng ta.”

“Trưởng trấn lợi hại nhất.”

“Yêu ma quỷ quái nhìn thấy trưởng trấn của chúng ta cũng phải chạy trối chết.”

Khi khoác loác có chút hơi quá, ngay cả Lâm Phàm có thể thản nhiên đón nhận sự khoác loác của người dân, cũng bị nói đến có chút ngượng ngùng.

“Tôi cũng còn được.” Lâm Phàm mỉm cười, nhận lấy nước của Thanh Liên đưa qua, uống ừng ực.

Những người dân tung hô: “Được, thật sự rất được.”

Thanh Liên mỉm cười nhìn cậu chủ nhà mình.

Trong đôi mắt to, tỏa ra ánh sáng của sự sùng bái. Thật sự, thật sự rất thích cậu chủ nhà mình, làm cái gì cũng vô cùng giỏi.

Lâm Phàm cười ha hả, làm ruộng rất cần mẫn, cảm thấy đặc biệt có ý nghĩa. Nếu như ông Trương ở đây, khẳng định cũng sẽ vô cùng thích làm ruộng.

Ngày tháng như vậy rất yên bình, cũng rất êm đềm.

Những người dân đều thích cuộc sống như vậy. Mặc dù không có điều gì ngạc nhiên quá lớn, nhưng mà vẫn luôn rất bình an.

Nửa tháng cứ trôi qua như vậy.

Trong khoảng thời gian này, trấn Thanh Dương rất an toàn, không có chịu phải sự tấn công nào của Yêu. Dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của những người dân, những dân tị nạn trước đó đã xây xong phòng ốc, đồng thời giúp đỡ khai thác đất hoang, trải qua những ngày tháng cũng không tồi.

Mỗi ngày, người dân trong thị trấn đều có thể nhìn thấy trưởng trấn đội mũ đan, vác cái cuốc ra đồng làm ruộng. Có lúc bọn họ phát hiện trưởng trấn rất thích ngồi bệt xuống, nhìn cây cối lớn lên, vừa nhìn là có thể nhìn rất nhiều giờ.

Một ngày.

Ngoài thị trấn có một đoàn xe đến, những người dân đều tự chuẩn bị đồ dọn ra, muốn bán cho đối phương, đổi lấy một số thứ nhu yếu phẩm.

Đây là một đoàn xe do một nhóm người trừ yêu thành lập. Ngoài việc buôn bán một số vật tư ra, còn cung cấp hạng mục trừ yêu có phí. Chỉ cần có thể bỏ tiền ra, thì bọn họ có thể giúp các thành thị ở các nơi, chém giết Yêu có mối đe dọa.

Đó là một công việc thuộc loại đứng trước họng súng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận