Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 685: Nể mặt Lâm Phàm tôi, nói lời xin lỗi là xong việc (3)

Nể mặt Lâm Phàm tôi, nói lời xin lỗi là xong việc (3)

Quả thật có rất nhiều cường giả.

Hơn nữa còn rất nguy hiểm, nếu như gặp được, dù cho không có mâu thuẫn, cường giả Tinh Không đều sẽ động thủ căn cứ vào sự việc mà bọn họ nhìn thấy.

Cho nên, đám người Độc Nhãn Nam thật may mắn.

Kiêu ngạo đó nha.

Chúng tôi có cường giả mà quốc gia khác không có.

Lúc này.

Các cường giả ẩn nấp xung quanh đều thật thất vọng, mẹ nó, thật sự là cường giả Tinh Không phế vật, sự bá đạo khi đánh lén Bạch Giao vừa nãy đâu hết rồi, sao lại chịu chút đau khổ trong tay đối phương đã đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như thế.

Tôn nghiêm đâu?

Mặt mũi đâu?

Nếu Trang Minh biết được suy nghĩ trong lòng bọn người kia, tuyệt đối sẽ thầm nhớ mặt những người này.

Mẹ nó.

Tôi không phải là đối thủ của cậu ta, còn không phải là đối thủ của các người sao.

Trang Minh tạm thời bỏ qua Bạch Giao, tình huống hiện tại, khiến cho ông ta khó có thể tiếp tục đối phó với Bạch Giao, nếu không sẽ phải đối lập với những người này.

Ông ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi này.

Trước tiên phải điều tra kỹ lai lịch của người này, đồng thời cần phải báo cáo tình huống bên này, nơi này có cường giả xuất hiện, có ảnh hưởng to lớn đến hành động của bọn họ.

Mà nhưng vào lúc này.

Những lời của ông Trương làm cho Trang Minh lập tức căng thẳng, lại càng giận dữ trong lòng, giống như không ngờ rằng, lại có yêu cầu biến thái như thế.

"Lâm Phàm, tôi thấy ông ta nên xin lỗi con rắn vừa rồi, vừa nãy tôi thấy rất rõ ràng, con rắn đó đã bị ông ta đánh cho chảy máu, nhất định rất đau." Ông Trương nói.

Lâm Phàm nói: "Ông Trương ông đúng là người tốt bụng."

Ông Trương mỉm cười nói: "Không phải chúng ta vẫn luôn là người tốt sao?"

"Đúng vậy, ông nói cực kỳ có lý, tôi nghĩ đây là một việc rất cần thiết." Lâm Phàm đồng ý với cách làm như vậy, sau đó nhìn về phía Trang Minh nói: "Ông thấy sao?"

Trang Minh không nói gì, mà là cảm thấy phẫn nộ.

Yêu cầu có chút quá đáng.

Ông ta rất muốn tỏ vẻ ngang ngược, quát lên một tiếng giận dữ, Trang Minh tôi là cường giả Tinh Không, há có thể để cho các người nhục nhã như vậy, nhưng ở trước mặt người có thực lực cao hơn tuyệt đối, ông ta thật sự thấy sợ.

Không ai lại không yêu quý cái mạng nhỏ của mình.

Cái giá cuối cùng của quá mức ngông cuồng chính là mất đi tính mạng.

Nhìn như Lâm Phàm đang hỏi đối phương, nhưng căn bản không đợi đối phương trả lời, đã đi đến bên cạnh Thiên Trì, hét lớn: "Bạch Xà, mày mau ra đây, ông ta chuẩn bị nhận lỗi với mày này."

Tất cả mọi người bị hành động của Lâm Phàm dọa sợ.

Trong lòng bọn họ chỉ có một suy nghĩ, anh làm như vậy rốt cuộc là muốn làm gì, đến nơi đây, anh tranh tôi đấu là chuyện rất bình thường, Bạch Giao chính là mục tiêu của bọn họ, đối phương đã khiến nó bị thương nặng, là bản lĩnh của người ta, bây giờ anh lại bảo người ta đi xin lỗi Bạch Giao, vậy mà anh cũng nghĩ ra được.

Thao tác của kẻ trộm.

Thật sự rất tuyệt.

Không có động tĩnh gì.

Thiên Trì rất yên tĩnh, Bạch Giao đã trốn ở bên trong Thiên Trì nghe được thanh âm bên ngoài, cũng không có bất gì hành động gì, nó đã ăn đau khổ ở bên ngoài một lần, tuyệt đối sẽ không ra ngoài nữa.

Người muốn giết nó thật sự có rất nhiều.

Với tình hình trước mắt, căn bản nó không đối phó được.

Mà nhưng vào lúc này.

Đất rung núi chuyển.

Mạch nước ngầm bên trong Thiên Trì bắt đầu khởi động, Bạch Giao đang dưỡng thương bỗng mở to mắt, giống như nhìn thấy quỷ, lập tức giận dữ, khốn khiếp, nó đã thê thảm như thế rồi, sao còn không buông tha cho nó.

Nước lũ chấn động, động đến miệng vết thương của Bạch Giao.

Bạch Giao lắc lư thân hình khổng lồ, không thể nhịn được nữa, cùng lắm thì liều mạng với các người, sau khi nghĩ thông suốt điều này, Bạch Giao rít gào một tiếng, ùng ục, dòng nước chảy vào trong khoang miệng của nó.

Ùng ục ùng ục...

Ầm!

Mặt nước Thiên Trì bùng nổ, Bạch Giao rẽ nước xông lên, phẫn nộ nhìn về chung quanh, khi phẫn nộ đến một mức độ nhất định, nó cũng bị phẫn nộ đến choáng váng đầu óc, suy nghĩ cũng trở nên rất đơn giản, cho dù không địch lại được, cũng muốn liều mạng với các người.

Chỉ là rất nhanh...

Nó phát hiện ra tình huống có chút không thích hợp, Lâm Phàm vẫy tay với nó, cũng không ra tay với nó, mà là nói với nó.

"Bạch Xà, tao đã từng nói với mày, ông ta sẽ nhận lỗi với mày vì hành động vừa rồi, mày có đồng ý chấp nhận lời xin lỗi của ông ta không?"

"Tao nghĩ ông ta rất thành tâm."

"Ừm, mày có thể nhỏ đi một chút được không, mày quá lớn, khiến tao có chút không quen."

"Miệng vết thương của mày còn đang đổ máu, cần bôi thuốc, nếu không sẽ rất dễ bị nhiễm trùng, đến lúc đó sẽ rất phiền toái đó."

Lâm Phàm thao thao bất tuyệt nói.

Biểu hiện dáng vẻ một người qua đường quan tâm người khác.

Bạch Giao không có nhiều lời, mà có chút ngơ ngác nhìn Lâm Phàm, người này rốt cuộc đang nói cái gì, khiến cho nó thật mông lung, hoàn toàn nghe không hiểu.

Ngay sau đó.

Lâm Phàm đi đến trước mặt Trang Minh, vẫy vẫy tay: "Nó đã đi ra rồi, nhanh đi xin lỗi đi, hi vọng ông có thể thành khẩn một chút, làm sai là điều rất bình thường, nhưng chỉ cần có thể nhận sai, thì vẫn có cơ hội được tha thứ."

Trang Minh thân bất do kỷ.

Bị người ta quản chế.

Khốn khiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận