Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1292: Ngôi làng này, người giỏi đất thiêng vô cùng (2)

Ngôi làng này, người giỏi đất thiêng vô cùng (2)

“Bữa sáng của con đến rồi, mau ăn đi.”

Cô bé nhìn Lâm Phàm, rồi lại nhìn bữa ăn sáng, bỗng trầm mặc.

Lâm Phàm nói: “Thấy mấy cái tên đó rồi chứ, đó là tên chú nghĩ ra cho con, chú thấy cái tên cuối cùng hay nhất, Khả Lam, sau này sẽ gọi con là Lâm Khả Lam, con thấy sao.”

“Con thấy cái tên này chả ra làm sao.” Cô bé lạnh nhạt đáp.

“Hả?” Lâm Phàm mở to mồm, giống như vừa chịu một đả kích lớn: “Sao có thể, đây là cái tên chú nghĩ lâu lắm mới nghĩ ra, sao lại chả ra làm sao.”

Như vậy là không công nhận thiên phú đặt tên của anh rồi.

Có chút khó chịu.

Cô bé nói: “Nhưng cũng được, đây là tên đặt cho con sao?”

“Đương nhiên, là tên được đặt cho con đó, sau này con sẽ tên là Lâm Khả Lam, có thể con còn tên khác, nhưng những thứ đó không quan trọng, nếu con đã đến đây rồi thì nên bắt đầu một cuộc sống mới, những chuyện không vui trong quá khứ đều có thể quên đi.” Lâm Phàm nói.

“Lâm Khả Lam?”

“Đúng, chú tên Lâm Phàm, con tên Lâm Khả Lam.”

Cô bé không nói gì tiếp.

Có lẽ là những lời nói này của Lâm Phàm có chút ảnh hưởng đến cô bé.

Lâm Phàm bước đến bên cạnh cô bé, xoa đầu cô bé nói: “Mau ăn sáng đi, đang nóng hổi đó, để lâu nguội mất là không ngon đâu.”

“Ừm!”



Cuộc sống trong làng rất ổn định.

Không có chuyện to tát gì xảy ra.

Cùng lắm là giữa các dân làng có chút mâu thuẫn, nhưng đều được giải quyết rất nhanh, mọi thứ đều vô cùng ấm cúng, hòa bình, giữa các dân làng luôn giúp đỡ lẫn nhau.

Mà trong khoảng thời gian này.

Lâm Phàm cảm thấy áp lực cuộc sống lớn dần, anh chưa bao giờ phải lo nghĩ cho bản thân, nhưng nhà còn có Khả Lam, chi tiêu nhiều hơn, con gái phải mặc đồ đẹp, và những thứ này đều cần tiền mua.

Một thương gia có lương tâm như anh, cũng bắt đầu trở nên không có lương tâm rồi.

Lúc hàng xóm mang đồ đến sửa, anh sẽ thu tiền nhiều hơn một đồng so với trước đây, đừng hỏi tại sao lên giá, cứ hỏi thì câu trả lời sẽ là tôi phải nuôi Khả Lam, phải mua đồ đẹp cho nó mặc.

Điều khiến Lâm Phàm đau đầu là khó tìm sữa tươi. Từ khi tìm được con Ma Thú cho ra sữa đó, anh có đến đó thêm vài lần, lần nào cũng bị cắn, hơn nữa còn có thêm một con động vật nhỏ không có sữa cắn mình, giống như có thù với mình vậy.

Nhưng anh không có động tay đánh đối phương.

Bọn họ trông giống một gia đình.

Có lẽ là vì sự có mặt của bản thân khiến cho bọn họ hiểu lầm, cho nên mới tấn công bản thân, anh có thể thông cảm cho những hành vi này.

Đáng tiếc…

Sau này anh đi tìm đối phương thì không tìm được nữa, hinh như bọn họ đã chuyển nhà ngay trong đêm, rời xa nơi nguy hiểm đó, thật sự rất đáng tiếc, thật hi vọng bọn họ có thể hiểu được suy nghĩ của anh.

Nhu cầu thật sự rất ít.

Chỉ là vì bồi bổ chút dinh dưỡng cho đứa trẻ trong nhà mà thôi.

Trong làng.

Lâm Phàm rèn sắt như thường ngày, Khả Lam thì ngồi bên cạnh xem anh, không ai nói lời nào, nhưng có thể nhìn ra được Khả Lam có hứng thú với rèn sắt.

“Hôm nay có học được kiến thức gì mới không?” Lâm Phàm hỏi.

Khả Lam đáp: “Thầy đi làm ruộng rồi, hôm nay không có học.”

“À, vậy con nhớ ôn tập lại những gì con học hôm qua, nếu không thì mau quên lắm.” Lâm Phàm vừa rèn sắt vừa nói, bây giờ anh để Khả Lam theo học một vị giáo viên duy nhất trong làng.

Anh muốn cô bé học hành tốt.

“Con biết, con thông minh lắm đó, cái gì con cũng biết cả.” Khả Lam bây giờ hoạt bát hơn so với ban đầu nhiều, cũng bắt đầu nói nhiều rồi, sức khỏe cũng tốt lên hẳn.

Có lẽ đây là thiên phú dị bẩm của Khả Lam.

Món đồ mấy trăm cân mà cũng có thể nâng lên dễ dàng.

Điều này không tạo nên động tĩnh gì trong làng.

Lúc trưởng làng nhìn thấy cảnh này, ông ấy chỉ bĩu môi, vác chiếc xe đẩy lên vai rồi mang về nhà.

Vị giáo viên duy nhất trong làng đã hơn bảy mươi tuổi, sức khỏe không tốt, đó giờ là các dân làng cứu tế ông, cho đồ ăn cho ông ấy, nhưng sau này, vị giáo viên đó cảm thấy bản thân như vậy chẳng khác gì phế vật cả, nên ông ấy bắt đầu cẩm cuốc lên làm ruộng, toàn thân tràn đây năng lượng.

Tốc độ làm ruộng rất nhanh.

Mọi người đều khó hiểu tại sao lại trở thành như vậy nhỉ.

Nhưng nghĩ đến nghĩ lui vẫn không nghĩ ra.

Nên cho là làng của bọn họ người giỏi đất thiêng, sức lực tiềm tàng trong cơ thể được bộc phát ra, trở nên khác thường, toàn thân toàn tâm tập trung vào nghề làm ruộng.

Những nguyên nhân này đều nhờ Lâm Phàm.

Khi không mang chút thịt về.

Đó đều là thịt của Ma Thú cao sao, vốn đã chứa lực lượng của Ma Thú, thường xuyên sử dụng, cho dù là một con heo cũng biết bay, chỉ là đến Lâm Phàm cũng không biết điều này.

Chỉ nghĩ là hoàn cảnh ở đây khá tốt.

Nuôi người rất tốt.

Nếu như để người ở thế giới bên ngoài biết được, chắc chắn bọn họ sẽ rất kinh ngạc, đây mà là chuyện con người làm được sao?

Những con Ma Thú này giá vô cùng đắt đỏ, thậm chí muốn có cũng không thể có được.

Ví dụ như con rồng trước đây…

Bộ đem ra nổ được sao?

Người đồ long luôn tồn tại, nhưng chỉ là một cách xưng hô mà thôi, có ai mà đồ được long chứ, căn bản đều bị long đồ ngược lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận