Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 1072: Phát chút lợi ích (3)

Phát chút lợi ích (3)

Nếu không phải có tiền thì sẽ hoàn toàn là một tên vô dụng.

Lý Quốc Phong không biết suy nghĩ của Bắc Đào, nếu như biết thì nhất định sẽ hung hăng dạy dỗ một trận. Dám nói chuyện với ông chủ lớn như thế, đúng thật là không biết điều.

"Thử thì cũng không chết ai."

Bắc Đào lấy hai quả đào trong tủ trưng bày ra, đưa tay sờ lên lập tức đã khiến quả đào đắt giá đó thoắt cái vỡ nát ra, lúc này ông ta mới cho vào trong miệng ăn.

Phụt!

Ông ta phun thịt quả đào ra.

"Thật khó ăn."

Lý Quốc Phong nói: "Đó không phải đồ ăn, là đồ chơi."

"Quả đào có thể ăn có thể chơi, không phải đều như nhau sao, ông keo kiệt." Bắc Đào liếc mắt nhìn, nói tầm nhìn của người này hạn hẹp cũng không có sai, ăn có chút quả đào thôi cũng ngạc nhiên, thật lòng khiến người ta thất vọng.

Lý Quốc Phong kìm lửa giận xuống, sau đó nói: "Vị cường giả Hồn Tộc kia sao rồi?"

"Không sao cả, chỉ nằm một lát đã rời đi rồi." Bắc Đào nói.

Hiện tại ông ta coi như đã hiểu.

Đừng có đụng vào Lâm Phàm.

Dù sao thì đụng vào ai cũng được, nhưng nhất định không được đụng tới người đó. Thực lực của anh quá khủng khiếp, cường giả của tộc Tinh Không gặp anh cũng đều như bị mang ra làm trò đùa vậy.

Cũng may, ông ta phát hiện ra Lâm Phàm khác với đám cường giả mạnh mẽ hay thích ức hiếp người khác, chỉ cần bạn không đụng vào anh ta thì anh ta cũng sẽ không đụng tới bạn.

Nhưng vào lúc này.

Điện thoại của Băc Đào vang lên.

"Alo."

"Cậu nói cái gì?"

Ánh mắt của Bắc Đào lập tức thay đổi, trở nên trầm đục, dường như đang có lửa giận thiêu đốt bên trong.

Lý Quốc Phong nói: "Xảy ra chuyện gì?"

"Nghiên cứu của bộ ngành quả thật bị trộm rồi." Bắc Đào không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Lý Quốc Phong nghe xong cũng lấy làm kinh hãi: "Ai trộm?"

"Hà Mộc."

"Hà Mộc là ai?"

"Thành viên của hội Ám Ảnh."

"Không thể nào, sao cậu ta có thể biết được tổng bộ ở đâu?"

Hội Ám Ảnh che giấu tổng bộ rất kín, cho dù là thành viên cũng sẽ không biết. Vậy người kia làm sao có thể biết tổng bộ ở đâu, nghĩ lại càng cảm thấy chuyện này không có khả năng.

Bắc Đào không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Bọn họ tìm thấy được Kim Bát ở trên núi Trường Bạch, bên trong đó ẩn chứa bí mật huyền dịu. Trải qua các lần nghiên cứu kỳ thật đã tìm ra được bí mật bên trong, nhưng không ngờ lại bị Hà Mộc trộm. Hơn nữa còn giết mấy thành viên đã nghiên cứu, Bắc Đào không thể tha thứ cho chuyện này được. Xã hội bây giờ quan trọng nhất là cái gì, nhất định là người tài rồi.

Mẹ kiếp, cậu trộm thì cứ trộm thôi, còn giết người của bọn tôi làm cái quái gì.

Có biết để bồi dưỡng một người tài giỏi cần phải tốn bao nhiêu công sức không hả?

Cái đồ đáng chết.

Ngày 28 tháng 9.

Thời tiết rất tốt, không lạnh không nóng, là một ngày rất đẹp trời.

Ngày hôm qua sau khi sắp xếp chỗ ở cho Tà Vật Kê xong xuôi, Tà Vật Công Kê cố tình tới nói chuyện riêng với đám tộc gà một chút. Nó dạy bọn họ làm thế nào để đẻ trứng, đây là chuyện quan trọng, không thể quên được, càng không thể xem nhẹ.

Dĩ nhiên.

Nó đã nghĩ ra cách đối phó.

Cũng không thể nói mình bị ép đẻ trứng được, thân là anh hùng trong chủng tộc, nó không thể có bất kỳ vết nhơ nào. Cũng may là lời nói của nó cũng có trọng lượng, cả đám gà đều nghe theo lời của nó dặn dò, không hề có bất kì ý kiến gì với chuyện này.

"Gà mái, cần tới xem thử người nhà mày không?" Lâm Phàm hỏi.

Tà Vật Công Kê nghe thế vội vàng lắc đầu, xem cái con khỉ á.

Lộ mặt nhiều lần thì sẽ càng dễ xảy ra chuyện.

Lỡ như... Để bọn họ biết được địa vị và số phận thật sự của mình ở chỗ này, vậy những thứ đã cất công xây dựng trước đó đều sẽ là củi khô kiếm ba năm bị đốt trong một giờ rồi.

Cho nên, nhất quyết từ chối.

“Ông Trương, ông có phát hiện ông có tiến bộ rất lớn không?” Lâm Phàm nói.

Ông Trương tò mò nói: “Có sao?”

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Có. Trước kia chúng ta đi trên đường, ông rất căng thẳng, luôn cảm thấy người ta nhìn mình nên không thoải mái, luôn cần tôi nắm tay ông. Nhưng bây giờ ông xem, tốt biết bao.”

“Tôi cũng không cảm thấy gì, nhưng nghe cậu nói như vậy, tôi phát hiện tôi đúng là có tiến bộ rồi.” Ông Trương cười hi hi nói, hiển nhiên là rất vui vẻ, ông ta thích nhất là nghe Lâm Phàm khen mình.

Lúc này, trong đầu Tà Vật Công Kê đang nghĩ đến chuyện tương lai.

Nó vẫn chưa quên việc trở thành Tà Vật Anh Hùng.

Mục tiêu làm anh hùng chủng tộc quá nhỏ, không xứng với thân phận của nó, chỉ có Tà Vật Anh Hùng mới xứng. Nhưng bây giờ không biết Tà Vật đã chạy đâu hết rồi, đừng nói những chuyện khác, ít nhất hãy để tao biết tụi mày đang ở đâu chứ.

Trên đường.

Có hai mẹ con đang quỳ ở đó, trước mặt đặt một tờ giấy, bên trên có dòng chữ.

‘Xin hãy cho đứa nhỏ một cơ hội, con bé muốn được đi học.’

Cô bé khoảng bảy tám tuổi, nếu đang đi học thì chắc đã lên lớp một.

Lúc Lâm Phàm đi ngang qua thì dừng chân lại.

Anh ngồi xổm xuống, nhìn dòng chữ trên tờ giấy.

“Muốn đi học sao?” Lâm Phàm hỏi.

Giống như Tiểu Bảo vậy, anh hy vọng Tiểu Bảo có thể yên tâm mà học hành, đừng cả ngày đều rong chơi, may mà Tiểu Bảo nghe lời, mặc dù có lúc khiến người khác lo lắng, nhưng vẫn có rất nhiều lúc rất ngoan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận