Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 765: Huyễn cảnh chuông cổ

Huyễn cảnh chuông cổ

Lâm Phàm vẫy tay, đi đầu dẫn dắt cả đội tiếp tục leo lên núi.

Đối với người khác mà nói, đến nơi này chính là mạo hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm tính mạng, thế nhưng trong miệng Lâm Phàm thì chính là leo núi, không có cách nào, người có thực lực mạnh mẽ có lẽ thật sự muốn làm gì thì làm thôi.

Phương xa.

"Chết tiệt!"

Mặc Võ sắc mặt tái xanh, tình trạng thương tích của bản thân có chút nghiêm trọng, phi kiếm thần bí làm tổn thương bản nguyên của anh ta. Cho dù anh ta có là Thánh Nhân cảnh tu vi, một khi bản nguyên bị tổn thương, không có bảo vật quý hiếm thì phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục lại.

Đám con cháu trong tộc ở xung quanh cũng không dám nhiều lời.

Bọn họ biết Mặc Võ Thánh Nhân đang rất tức giận, bị đối phương sỉ nhục như vậy chính là triệt để đánh vào thể diện của Thánh Nhân lần nữa.

Tu luyện đến cảnh giới cỡ này.

Cho dù gặp phải tinh không đại tộc cường giả có cảnh giới cao hơn anh ta cũng không cần phải hèn mọn như vậy. Nhưng bây giờ tất cả những gì gặp phải hoàn toàn làm cho bản thân Thánh Nhân mất hết mặt mũi.

Hiện tại điều mà anh ta phải làm chính là xoay chuyển lại tình hình nơi này.

Cường giả, nhất định phải là cường giả cho đến nơi đến chốn.

Nếu không sẽ không có cách nào có thể trấn áp cục diện hiện tại.

...

Bởi vì sức mạnh của trận chiến giữa Lâm Phàm và Mặc Võ đã sớm thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Đại đa số cường giả đều đã biết sự chấn động dữ dội vang vọng ở phương xa.

Cuộc chiến giữa các cường giả chính là như vậy.

Đồng thời để càng nhiều cướng giả đều biết họ phải thật cẩn thận, tuyệt đối không thể lơ là cảng giác, nếu không khi gặp phải phiền phức thì e rằng không có cách nào để tự cứu lấy mình.

Trên đường mòn.

Tôn Hiểu cầm điện thoại trong tay, đang quay lại tình hình xung quanh. Tình huống mà anh ta có thể quang minh chính đại quay phim như vậy, cũng chỉ có lúc ở cùng với Lâm Phàm mới có được cơ hội.

Những người đang theo dõi livestream đã sớm bị thực lực của Lâm Phàm làm cho tâm phục khẩu phục rồi.

Sự tồn tại của đẳng cấp thần tượng có thể là đơn giản như thế thôi.

Đồng thời cũng hâm mộ vận may của Tôn Hiểu.

Ở bên cạnh thần tượng vậy hoàn toàn không phải lo lắng vấn đề an toàn.

Đi tới, đi tới.

Trong lúc bất chợt.

Lâm Phàm dừng bước lại, phát hiện những người đi theo phía sau anh ấy không biết tại sao lại ngừng lại, như thể bọn họ bị mê hoặc bởi một loại đồ vật nào đó.

"Mọi người làm sao vậy?" Anh ấy tò mò hỏi.

Nhưng mà không có ai chú ý tới anh ấy.

Ánh mắt của đám người tộc lão Ngô tộc đều nhìn về một hướng, ánh mắt có chút vô thần như thể đã bị một loại ảnh hưởng nào đó.

"Tiểu Bảo..."

"Lão Trương..."

Lâm Phàm hô lớn, lại phát hiện bọn họ không có chút phản ứng nào.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Những người đang theo dõi livestream vào lúc này cũng ồn ào náo loạn.

"Tình huống gì vậy?"

"Cẩu tặc tại sao không động đậy gì cả."

"Hình như bọn họ gặp phải rắc rối rồi."

"Tại sao thần tượng lại có thể cử động, thủ đoạn chơi đùa này còn phải nhìn người sao?”

"Cái rắm, ai cũng nói nơi này là di tích cổ, chắc chắn rất nguy hiểm. Tại sao bọn họ đều bị choáng váng như nhau mà thần tượng lại không hề có bất cứ vấn đề gì, đó là bởi vì thần tượng của chúng ta đủ mạnh."

"Lời giải thích hết sức hoàn hảo, nói ra những gì mà tôi đang nghĩ."

Lúc này, không ai biết tình huống ở hiện trường rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Lâm Phàm hơi bối rối.

Mọi người đều đang đi lại bình thường.

Tại sao lại đột nhiên xuất hiện loại tình huống như vậy.

Sau đó.

Anh ấy đứng ở trước mặt lão Trương, đầu dựa vào đầu lão Trương, nhìn theo tầm mắt của ông ta.

Cách làm thông minh.

Ai còn dám nói người bước ra từ bệnh viện tâm thần Thanh Sơn có chỉ số thông minh thấp, đó là hiểu lầm của các người về bệnh tâm thần.

Hãy nhìn xem Lâm Phàm của chúng ta thông minh đến cỡ nào.

Cho dù nghĩ ra cách làm thông minh như vậy cũng không hề kiêu ngạo, gấp gáp, lại không đắc ý chút nào.

"Nơi đó..."

Anh ấy phát hiện trong tầm mắt của lão Trương, trên ngọn núi nhỏ cách đó không xa có một chiếc chuông cổ vô cùng cũ nát, chuông cổ nằm ở bên trong đình, bởi vì đã lâu không tu sửa nên lộ rõ vẻ cũ nát thê thảm.

Không có bất kỳ chỗ nào đặc biệt.

Có vẻ hết sức bình thường.

Rất nhanh.

Lâm Phàm đứng trước chuông cổ cũ nát, nghiêng đầu nhìn xem, không phát hiện có bất cứ chỗ nào kỳ lạ.

"Đều đã bị rỉ sắt cả rồi."

Vươn tay vuốt ve chiếc chuông cổ.

Ngay lập tức.

Đùng!

Một tiếng nặng nề hùng hậu, tiếng chuông vang vọng chấn động tâm trí. Tiếng chuông vang lên tận trời cao, xuyên thấu xuống Cửu U Địa Ngục, không phải là tiếng chuông tầm thường nữa.

Sinh linh núi Trường Bạch nghe thấy tiếng chuông.

Vô số dã thú dị biến dường như đã bị kinh sợ, ngửa mặt lên trời mãnh liệt gầm thét, tiếng gào thét đinh tai nhức óc, khí thế phát ra chấn động tâm thần.

Sắc mặt rất nhiều người trắng bệch.

Không phải tiếng chuông khiến bọn họ cảm thấy khó chịu, mà tiếng gầm thét của những con dã thú này làm bọn họ cảm thấy khiếp sợ.

Núi Trường Bạch tại sao lại có loài thú vật đáng sợ như vậy.

Bạch Giao ẩn trốn ở dưới Thiên Trì, đột nhiên giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận