Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 222: Mẹ kiếp! Thế này là muốn giết người diệt khẩu ư.

Đám đàn em trộm nhìn Lâm Phàm.

Trong lòng âm thầm sùng bái.

Đây mới là khí phách thật sự của một đại ca nên có.

Họ đã từng rất sùng bái Đoạn Sơn Hổ, đặc biệt là ở quán bar, đứng trên ghế sô pha, anh ta hét lên đầy tự hào: Đêm nay tôi sẽ bao hết nơi này.

Đó là cảnh tượng bá đạo nhất mà họ từng thấy.

Nhưng hiện tại cảnh tượng bá đạo nhất họ từng thấy, chính là những gì họ nhìn thấy bây giờ, bá đạo quá con mẹ nó rồi,

“Đúng là hậu sinh khả úy.” Bát gia đầy khen ngợi nói.

Lâm Phàm mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Nhân viên ở phía xa của Tụ Hiền lâu, nhìn đoàn người đã dần đi xa, tất đều là những người không nên trêu chọc đến.

Vương Mãnh cung kính đi phía sau Lâm Phàm, nhưng trong lòng kích động vạn lần.

Vừa rồi là một cảnh tượng kinh điển.

Nếu được làm đạo diễn, chắc chắn sẽ đem cảnh này vào quay.

Đừng nói cái khác.

Cảnh quay này nhất định sẽ đoạt được giải thưởng.

Bát gia thở dài, người trẻ ngày nay, thật không hiểu điều gì là khách sáo, thật khiến hắn thất vọng, thôi không nói nữa, dù sao ông cũng là một vị lão giang hồ đức cao vọng trọng.

Ông ta lạc quan nhìn Chu Phi.

Nhưng lúc Chu Phi rời khỏi, chỉ mỉm cười nhìn ông ta, vậy mà không có lời thăm hỏi gì với ông ta cả, như là:

Bát gia, ngài có cần hay không tôi đưa ngài về.

Mặc dù ông không có ý định ngồi xe của anh.

Nhưng những lời khách sáo như vậy vẫn luôn nên có.

Ngay lúc ông chuẩn bị rời khỏi Tụ Hiền lâu.

Người quản lý chạy đến, khiêm tốn nói: “Bát gia, ông dùng bữa xong rồi ạ?”

“Ừ”. Bát gia gật đầu.

“Bát gia, ông muốn đi ạ?” Người quản lý hỏi.

“Ừ.”

Người quản lý cân nhắc một chút rồi lúng túng nói: “Bát gia, ông muốn đi thì chi bằng nên thanh toán trước rồi đi ạ.”

“Anh nói cái gì?” Bát gia dường như đã già rồi, lúc nào cũng cảm thấy tai mình có vấn đề, thường rất dễ sinh ra ảo giác thính giác, trong tình huống này, có ai có thể nói với ông đây không phải là ảo giác thính giác.

Người quản lý tiếp tục nói: “Lúc Đoạn gia và Phi gia rời khỏi, cả hai đều chưa thanh toán.

Ý rất rõ ràng.

Bát gia vui lòng thanh toán.

Doanh nghiệp kinh doanh nhỏ, không thể làm vậy được nha.

Bầu không khí hiện trường trở nên có chút khó xử.

“Anh có biết tôi có thân phận như thế nào không?” Bát gia hỏi.

“Bát gia, nhiều nhất chỉ có thể giảm được ba mươi phần trăm.”

Bát gia giờ chỉ muốn dùng búa mà đập chết bọn họ, có còn tình người không vậy? Mẹ nó, mời ông đây đến làm người hòa giải, vậy mà ăn cơm xong không trả tiền mà còn bắt ông đây thanh toán.

Tiền dưỡng già hàng tháng của ông đây cũng không có nhiều như vậy.

“Anh bảo nhân viên phục vụ đi gói tất cả đồ thừa còn lại cho tôi.”

Bát gia vậy mà lại bị lừa bởi những chiêu trò trong cuộc sống.

Từ xưa đến nay tình cảm con người không bao giờ có, chỉ có thủ đoạn mới được lòng người.

Lâm Phàm ngồi trong xe nhìn khung cảnh xa lạ bên ngoài.

Giấc mơ chân thật quá.

Nếu ông Trương có ở đây nhất định sẽ rất thích. Con người ở đây thật sự rất tốt.

Chia tay nhau ở khách sạn, hai cô gái trẻ hôn lên mặt anh ta rồi chào tạm biệt.

Sau đó có người mời anh ta ăn cơm, mời khách trong tình huống không mấy vui vẻ này chỉ càng làm khó cho đối phương hơn thôi, người bình thường chắc chắn không làm như vậy.

Anh ta nhớ đến nhiệm vụ.

Dẫn dắt cả đội đi theo con đường đúng đắn và làm một người tốt?

Anh rất nghi ngờ, mình vốn dĩ đã là một người tốt mà, à, trong đội, chắc là trong đội có người không phải là người tốt.

Những tòa nhà san sát nhau từ kiến trúc hiện đại đến kiến trúc cổ điển dần biến mất khỏi tầm mắt, đến một nơi có hơi vắng vẻ, lộ rõ nét hoang vu.

“Anh Phi, chúng ta đến nơi rồi.”

Ở đây có một cô nhi viện, nơi tấc đất tấc vàng như thành phố H, muốn thành lập một cô nhi viện trong trung tâm thành phố không phải là chuyện đơn giản. Nhiều người thà là xây dựng chỗ này thành khu thương mại rồi bán với giá cao kiếm khoản tiền lớn.

Khu vực quanh đây rất tốt, là vùng ngoại ô nên giá cả rất thấp.

Trong đầu có ký ức.

Chúc Phi đã biết trước, hai năm sau nơi này sẽ được quy hoạch xây trường tiểu học, trường trung học cơ sở và trung học phổ thông. Trong nháy mắt sẽ biến thành khu trường học. Còn về làm sao biết được thì đừng hỏi, hỏi cũng không nói đâu.

Cô nhi viện này là cô nhi viện tư nhân do một bà cụ sáng lập đến nay đã được hai mươi năm. Còn bà cụ kia trải qua thời gian hai mươi năm, thật sự đã biến thành một bà cụ.

Những việc họ làm mấy tháng trước là chuẩn bị để mua lại cô nhi viện này đào móng xây dựng bất động sản. Sau khi nhìn qua bản quy hoạch, Chúc Phi thấy rằng vị trí của cô nhi viện này là vị trí tốt nhất.

Không chiếm được cô nhi viện này thề sẽ không bỏ qua.

Viện phúc lợi trẻ em Hoa Hoa.

Viện trưởng là một người phụ nữ có câu chuyện cuộc đời rất ly kỳ. Lúc còn trẻ bà ta bị bán đến thôn quê trong núi, người ta mua bà ta về làm vợ với giá một ngàn tệ của thời kỳ ấy.

Ở vùng hoang vu hẻo lánh đó có muốn bỏ trốn cũng là chuyện không thể. Sau này bà ta sinh được một cô con gái, bởi vì sinh con gái mà bị ngược đãi thê thảm hơn.

Khi nghe mọi người ở đó bàn bạc về chuyện muốn giết chết đứa bé mới ra đời, bà ta bộc phát sức mạnh trước giờ chưa từng có.

Bà ta đánh ngất ba người dân thân thể cường tráng trong thôn rồi ôm bé gái mới chào đời một mạch chạy trốn, may mắn là gặp được người tốt giúp đỡ trốn khỏi nơi đó và đến thành phố H.

Chẳng có gì trong tay lại còn dẫn theo đứa con gái, từng làm rửa chén thuê, vác xi măng ở công trường. Bà ta cũng từng có lúc lầm đường lạc lối kinh doanh mại dâm, chính là công việc mà thường được gọi là má mì.

Thăng trầm chốn thượng lưu suốt mấy mươi năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận