Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 259: Lâm Phàm lần đầu tiên tức giận

Bốp!

Trong nháy mắt Lâm Phàm tung quyền đánh vào cơ bụng của Chương Lang Ma. Một tiếng động rất nặng nề truyền tới, chỉ thấy Chương Lang Ma trượt đi về phía sau, mặt đất lóe ra tia lửa, hai chân lưu lại vết trầy rất sâu trên mặt đất.

Đôi mắt màu đen của Chương Lang Ma trừng rất lớn.

Ọc!

Một búng máu phun ra.

Độc Nhãn Nam trợn mắt hốc mồm: "???"

Đại sư Vĩnh Tín trố mắt nghẹn họng: "???"

Lâm Đạo Minh khó tin: "???"

Lưu Hải Thiềm không thể tưởng tượng nổi: "???"

Nữ y sĩ cường giả…

"Đây chính là có chút thực lực mà anh nói sao?"

Lâm Đạo Minh vỗ nhẹ bả vai của Độc Nhãn Nam, trong đầu nhớ lại mấy câu Độc Nhãn Nam mới vừa nói.

“Cậu ta là thành viên tôi lôi kéo đến Bộ phận đặc biệt, có chút thực lực.”

Nửa câu trước không phải điểm chính, trọng điểm chính là bốn chữ phía sau.

Có lẽ là mình có chút hiểu lầm với cụm từ “có chút thực lực”.

Ánh mắt mấy vị cường giả khác nhìn về phía Độc Nhãn Nam cũng là như vậy, phảng phất như đang nói: “Anh đừng có giả bộ khiêm tốn thế được không?”

Rất dọa người đấy.

“Mạnh như vậy?”

Độc Nhãn Nam không nghĩ ra, anh ta biết hai người bệnh tâm thần này, không… Phải nói Lâm Phàm đúng thực là có khả năng, mặc dù không biết là tu hành làm sao, nhưng thực lực rất mạnh.

Dù là chưa từng thấy qua cảnh anh chiến đấu, nhưng hành động tìm chỗ chết của đối phương thì không phải người bình thường có thể tiếp nhận được. Hơn nữa tìm chết mà còn không chết! Đây chính là một điểm rất kinh khủng.

Hành động dùng một quyền đánh lui Chương Lang Ma của Lâm Phàm rất kinh người.

Lúc này.

Chương Lang Ma sờ mép một cái, nhìn huyết dịch dính ở trên ngón tay, rất tùy ý vung vẩy cánh tay, chính là muốn vẩy hết máu đi.

Nghiêng đầu.

Khuôn mặt ngu ngốc, không nhìn được chút biểu tình nào.

Vụt!

Trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.

Chương Lang Ma xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm, một quyền đánh trúng gò má của Lâm Phàm. Lâm Phàm nghiêng đầu một cái, rồi lại quật cường ngẩng đầu, nhìn đối phương đầy tức giận, dùng cách thức y hệt đánh một quyền vào gò má của Chương Lang Ma.

Sức mạnh rất kinh khủng. Cả người của Chương Lang Ma ngã nghiêng, một tay chống lên mặt đất không thì đầu đập xuống đất mất.

Sức mạnh cao thấp liếc qua là thấy.

“Bắt nạt bạn thân nhất của tao, tao sẽ không tha.” Lâm Phàm tức giận nói, muốn dùng một quyền đánh bể đầu của Chương Lang Ma.

Vút!

Trong chớp mắt, Chương Lang Ma lại biến mất ngay tại chỗ, một quyền của Lâm Phàm đánh lên mặt đất khiến tòa nhà chung quanh chấn động, văng nổ thành hố sâu, vết nứt lan ra xung quanh.

Độc Nhãn Nam hít một hơi hơi lạnh.

Thời tiết trở nên ấm áp rồi, anh ta lại vì ấm lên toàn cầu mà tạo ra một chút cống hiến rồi.

Quả thực rất mạnh!

Nhưng anh ta phát hiện một vấn đề, hình như Lâm Phàm không có kỹ xảo chiến đấu.

Toàn thể mà nói, tốc độ nhanh, sức mạnh lớn, năng lực chiến đấu cao. Nhưng chờ đã, nếu như có ba đặc điểm này thì còn cần gì kỹ xảo?

Nói dễ nghe một chút, kỹ xảo là làm cho người ta càng mạnh hơn. Nhưng thực tế, kỷ xảo là thủ đoạn để cho phe yếu thế trở nên mạnh mẽ hơn.

Một quyền của Lâm Phàm đánh vào trong không khí, tìm bóng dáng của Chương Lang Ma, thấy đối phương xuất hiện ở phía trước, bèn giơ ngón tay chỉ đối phương nói: "Mày đừng có chạy, tao nói rồi, nhất định sẽ báo thù cho ông Trương, tao nhất định sẽ đánh mày nhừ đòn."

Không có thần thông súc địa thành thốn.

Cũng không có tốc độ đảo mắt là biến mất.

Chỉ bước từng bước như người thường đi đến trước mặt Chương Lang Ma.

Chương Lang Ma thật tò mò với Lâm Phàm.

"Mặc dù dáng vẻ mày ngốc nghếch nhưng mày làm bạn thân nhất của tao bị thương, tuyệt không thể tha thứ." Cho tới bây giờ Lâm Phàm cũng không cho mình là người mắc bệnh tâm thần.

Anh hiền lành, có yêu thích, lấy việc giúp người làm niềm vui, đối với bạn bè thật lòng thành ý, chưa bao giờ phản bội.

Tình bạn của anh cùng ông Trương là chân thành nhất.

Người khác thấy tình bạn của anh cùng ông Trương sẽ cảm giác đây là tình hữu nghị, nhưng anh muốn nói chính là: “Các người có suy nghĩ như vậy là bởi vì các người chưa từng có tình bạn như vậy.”

Chương Lang Ma biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện, một chân chống trụ, một chân tung một cước về phía eo của Lâm Phàm.

Bốp!

Lực đạo cực mạnh, thanh âm nặng nề giống như sấm rền. Cơ thể Lâm Phàm hơi nghiêng, sau đó bắt cổ chân của Chương Lang Ma, chợt quăng đi, đập mạnh nó xuống đất.

Ngay tại lúc sắp rơi xuống đất, Chương Lang Ma hai tay chống đất, bàn tay lõm xuống thành dấu trên mặt đất. Sau đó dùng tốc độ cao xoay người, ổn định thân hình, lần nữa tức giận đánh một quyền vào trên gương mặt của Lâm Phàm.

Lực đạo thật sự là kinh khủng, lúc quả đấm chạm vào mặt Lâm Phàm, xung động khởi lên một làn sương trắng nóng hổi.

Lâm Phàm nghiêng đầu, cắn răng, hung tợn căm tức nhìn Chương Lang Ma.

Anh nắm tay thành quyền, lại đánh một quyền y hệt vào mặt Chương Lang Ma.

Âm thanh nặng nề.

Cơ thể của Chương Lang Ma nghiêng hẳn đi, rõ ràng có chút không đỡ nổi cú đấm của Lâm Phàm.

So sánh về lực đạo thì Lâm Phàm vẫn mạnh hơn.

Chương Lang Ma muốn tránh nhưng phát hiện Lâm Phàm bắt lại cánh tay mình, lại thấy anh tung một quyền vào trên mặt của Chương Lang Ma. Chương Lang Ma rống lên một tiếng giận dữ, cũng đánh trả lại Lâm Phàm.

Anh một quyền.

Tôi một đòn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận