Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 883: Không… Thượng đế đã bỏ rơi chúng ta (3)

Không… Thượng đế đã bỏ rơi chúng ta (3)

Từ khi chiến sĩ vĩ đại nhất của nước Tinh Thiêu bọn họ, Apollo, bỏ mình ở núi Trường Bạch, sức chiến đấu tối cao của bọn họ tổn thất nghiêm trọng, tưởng chừng như gục ngã không dậy nổi.

Lòng nóng như lửa đốt.

"Mau, liên hệ với vị cường giả thần bí này, nước Tinh Thiêu chúng ta là quốc gia vĩ đại nhất hành tinh, cũng là quốc gia chào đón cường giả Tinh Không nhất."

Lãnh đạo căn dặn nhà du hành vũ trụ của trạm không gian đi đón tiếp.

"Hửm?"

Đại năng Long tộc nhìn thấy một vật kim loại kỳ quái, chau mày, hai mắt híp lại, một chùm ánh sáng xuyên qua không khí mà lao đi.

"Hello…"

Trạm không gian muốn dùng sóng từ để chào hỏi với cường giả thần bí, nhưng vừa mới chuẩn bị mở lời.

Ầm!

Trạm không gian nháy mắt phát nổ.

Hóa thành tro tàn.

"Vật sắt lạ này cũng dám khiêu khích bổn tọa."

Đại năng Long tộc xem trạm không gian thành vật khiêu khích, thế gian rộng lớn không thiếu cái lạ, sinh vật có hình dạng bằng sắt vẫn có, cho nên nảy sinh hiểu lầm là chuyện rất bình thường.

Nước Tinh Thiêu.

"Trạm không gian bị tấn công."

"Chúng ta đã mất liên lạc với trạm không gian."

Một đống hỗn loạn.

Lãnh đạo nghe thế thì nước mắt rơi đầy mặt, Thượng đế ơi… người đây là muốn vứt bỏ chúng con sao?

Con mẹ nó, thần ở phương Tây có đáng tin hay không đây.

Bọn họ ở phương Tây có thần.

Ví dụ như… thật ra cũng không tính là thần của nước Tinh Thiêu bọn họ.

Mà là Hải Thần của nước Hải Vân.

Mà Hải Thần kia xem như đồ ngốc, không có chút tác dụng nào.

Còn có Tử Thần.

Lúc trước Tử Thần oai phong cỡ nào, diệt thành trì như uống nước, vậy mà sau khi gặp Lâm Phàm, cuộc sống bi thảm đã bắt đầu, đến giờ Tử Thần còn sống hay chết cũng không biết được.

Dù sao lời tuyên bố sau cùng của Tử Thần…

Ta sẽ trở về.

Nhưng đã vài tháng trôi qua, một chút động tĩnh cũng không có, chứng minh ông ta đã chết thật rồi.

Ngày bảy tháng tám!

Vùng ngoại thành.

"Tiểu Bảo, ý tưởng của cậu rất hay, nướng thịt ngoài trời thật sự rất tốt."

Lâm Phàm khen, ngửi mùi thơm thịt nướng tỏa ra, sự thèm ăn được khơi dậy. Đoàn người đều đang bận rộn, không để cho đầu bếp phải ra tay, chuyện này chỉ có tự mình làm mới là tốt nhất, loại cảm giác này cũng không phải bạn muốn hưởng thụ là có thể hưởng thụ được.

Sóc cưng của Tiểu Bảo cùng Nhân Sâm và Gà Mái chơi đùa rất vui vẻ.

Nhân Sâm không biết tìm ở đâu được sợi dây thừng, thắt trên cổ Gà Mái rồi cưỡi đi, giống như giục ngựa lao nhanh.

Quan hệ giữa Sóc với Nhân Sâm có vẻ tốt.

Bọn chúng cưỡi trên người Gà Mái.

Chạy chơi đầy đất.

Tình cảm thật sự rất tốt.

Giống như bạn bè thân thiết nhiều năm vậy.

Xen lẫn giữa ba con thú cưng trông như vui vẻ, nhưng đối với Tà Vật Công Kê mà nói, bây giờ nó thật sự rất tủi thân, có một loại cảm giác nhục nhã ẩn giấu trong lòng.

Đáng giận.

Nó vốn muốn kéo Sóc gia nhập vào phe của nó, chỉ là không ngờ tới kẻ hung ác như vậy, thế mà lại trở thành một thành viên của Nhân Sâm, biến thành kẻ bắt nạt.

Tà Vật Công Kê rất muốn phản kháng.

Lúc nghĩ lại mình là nội ứng, nó đã chôn giấu sự phẫn nộ vào trong lòng.

m thầm động viên cho mình.

Anh hùng… phải mạnh mẽ, điều quan trọng là phải có một trái tim cứng rắn.

Cưỡi đi.

Các ngươi cứ cưỡi ta đi.

Lúc này.

Có một giọng nói từ đằng xa truyền đến.

"Nơi này có người."

Một đoàn nam nữ từ xa đi đến, bọn họ đều mặc trang phục cổ đại, khí chất vô cùng nổi bật, cũng giống như minh tinh bây giờ, dưới ánh đèn chiếu có thể trở nên xinh đẹp hơn nhiều, nhưng những người xa lạ vừa xuất hiện này lại vượt qua gấp mấy lần, mấy chục lần.

Lợi ích mà tu luyện mang lại không phải chỉ đơn giản là trở nên mạnh hơn.

Mà nhiều hơn là một loại thay đổi từ trong ra ngoài.

Đoàn người kia đều là đệ tử của tộc Tinh Không.

Đã chờ ở ngoài trời lâu rồi.

Cả người đều không thoải mái.

Biết nơi này có thành phố của con người, mục đích của bọn họ chính là tới nơi này tắm rửa một phen, đi lâu như vậy mà không thể hưởng thụ một chút sao?

Tà Vật Công Kê nhìn thấy những người này.

Vội vàng quay đầu chạy đến chỗ Lâm Phàm.

Gặp phải cường giả, phải giao cho người tài giỏi giải quyết.

Cho dù là ai nhìn thấy những người xa lạ thì đều sẽ cảnh giác.

Nếu đó là trước kia.

Vẻ mặt của mấy vệ sĩ bên cạnh Tiểu Bảo đều rất nghiêm túc, nguy hiểm có thể đến bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ bọn họ không hề hoảng loạn, cũng không nhìn xem có ai đang làm bạn bên cạnh.

Nếu như thế này mà còn có nguy hiểm, vậy đúng là quái lạ.

"Chào mọi người." Lâm Phàm nở nụ cười trên mặt, bắt chuyện với những người từ xa đến: "Chúng tôi đang nấu ăn ngoài trời, muốn ăn cùng sao?"

Nhiệt tình hiếu khách là đặc điểm của Lâm Phàm.

Rất nhiều người thích đặc điểm này của anh ta, bất cứ ai cũng thích tính cách đó của anh ta, những thỉnh thoảng cũng sẽ dẫn đến một ít phiền toái.

Một cô gái đầy vẻ khinh thường, biểu cảm rất kiêu ngạo.

"Các ngươi có biết chúng ta là ai không?"

Ý tứ của cô ta rất rõ ràng.

Chúng ta là người mà các ngươi không xúc phạm nổi, địa vị cao cả, thân phận cao quý. Tình huống không biết trời cao đất rộng này chỉ tồn tại ở những người trẻ tuổi, hơn nữa địa vị của bản thân cũng không cao, bởi vì có chỗ dựa nên mới có thể coi trời bằng vung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận