Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 864: Tôi có thể cảm nhận được… (2)

Tôi có thể cảm nhận được… (2)

Lưu Hải Thiềm nãy giờ không nói gì, hơi nhíu mày lại, hiển nhiên là không ngờ Hạ Khôn Vân lại là một người không có liêm sỉ như vậy.

Mẹ nó!

Thế mà lại chủ động mở miệng.

Cho dù Lâm Phàm người ta muốn từ chối ông thì có lẽ cũng không biết nên nói thế nào đúng không.

Lâm Phàm nhìn Hạ Khôn Vân, trong đầu nhớ lại, nghĩ một lúc lâu cũng không nhớ được rốt cuộc đối phương là ai, có phải đã từng gặp ở đâu không?

“Tôi quen ông sao?”

Anh chỉ là muốn hỏi thôi.

Nhưng lời này lọt vào tai Hạ Khôn Vân lại giống như sét đánh ngang tai, khiến tâm trạng của ông ta lập tức bùng nổ.

Lưu Hải Thiềm bật cười.

Nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.

Nghe xem, lời nói tổn thương người khác biết bao. Lời tổn thương người khác nhất luôn là những lời đơn giản như vậy, lời nói không hề có chút phức tạp, nhưng lọt vào tai đối phương lại càng giống một kiểu tai hoạ.

“Chúng ta từng cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Hạ Khôn Vân nói là lúc ở Hạ Đô, một đám người đi cùng, mặc dù đã qua vài tháng, nhưng cũng không cần quên nhanh vậy chứ.

Nếu Độc Nhãn Nam ở đây, chắc chắn sẽ vỗ tay nói tốt, không hổ là Lâm Phàm của thành phố Duyên Hải chúng ta, đã lấy lại mặt mũi cho Độc Nhãn Nam tôi.

Lâm Phàm nói: “Có lẽ là tôi quên mất rồi. Nhưng lúc nãy Cây Bồ Đề nói với tôi, không thể hái lá cây nữa.”

Bây giờ anh đang nói thật.

Nhưng đối với Hạ Khôn Vân, đó là lời từ chối, từ chối một cách thẳng thừng.

Lão kiếm thần Bạch Vân nói: “Trợ lý Hạ, có thể lấy được một chiếc là đã đủ lắm rồi, đừng tham quá.”

Hạ Khôn Vân cảm thấy mình thật oan uổng, tôi chỉ hỏi thôi mà, đâu có ý gì khác. Suy nghĩ của tôi rất đơn giản, đó là muốn nhìn xem quan hệ giữa tôi và Lâm Phàm có phải rất thân không.

Nhưng không ngờ.

Người ta căn bản không nhớ ông ta là ai.

Đây mới là chuyện khiến ông ta tổn thương nhất.

Thành viên hội Ám Ảnh vẫn luôn quan sát tình hình ở đây, khi nhìn thấy Lâm Phàm đứng chung với đám người Hạ Đô kia, sắc mặt đều thay đổi.

Trong nội bộ hội Ám Ảnh bọn họ.

Có truyền nhau một câu chuyện đáng sợ.

Đó là chỉ cần đối mặt với Lâm Phàm, thành viên hội Ám Ảnh đều sẽ biến mất không thấy tung tích, hoàn toàn bị diệt trừ, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

“Báo cáo tổ chức, tình hình ở hiện trường có thay đổi, Bạch Vân và Hạ Khôn Vân đã gặp Lâm Phàm rồi.”

Thành viên này tên Tiểu Chu, trước đây gan nhỏ như chuột, từng bị người khác bắt nạt, sau đó gia nhập vào một tổ chức rèn luyện lòng can đảm. Sau một thời gian rèn luyện, gan của anh ta đã lớn hơn rất nhiều, sau đó gặp được một cô gái.

Từ đó anh ta trở thành thành viên của hội Ám Ảnh.

Rất khó thoát thân.

Im lặng một lúc.

Bên kia có giọng nói truyền đến.

“Tình hình thế nào?”

Tiểu Chu nào biết tình hình thế nào, nhưng người có suy nghĩ cẩn thận như anh ta cảm thấy không thể mạo hiểm.

“Bạch Vân và Lâm Phàm nói chuyện rất vui vẻ, khiến tôi có cảm giác giống như là muốn đưa Bạch Vân bọn họ về, nhưng tình hình cụ thể vẫn chưa rõ. Các người có thể thử ngăn cản, nếu như là thật thì có thể chạy trốn.”

Nhiệm vụ của anh ta rất đơn giản.

Đó là quan sát tình hình hiện trường.

Nói với bọn họ khi nào đám người Bạch Vân rời khỏi đây, sau đó hội Ám Ảnh sẽ có thể chặn lại ở nửa đường.

Khi Tiểu Chu nói ra những lời này.

Bên kia tín hiệu rơi vào im lặng.

Không ai nói gì, thậm chí không có chút tiếng động gì.

“Alo! Bên các người có chuyện gì vậy? Có phải có vấn đề gì không?” Tiểu Chu biết rõ còn hỏi.

Mẹ nó.

Nếu là Lâm Phâm đưa bọn họ rời đi, thì có cho bọn họ mười lá gan họ cũng không dám chặn đường đối phương.

Đây là trò chơi mất cả mạng lấy.

“Tiểu Chu, anh mới nói Lâm Phàm sẽ đưa bọn họ về sao.”

Rất lâu sau, bên kia mới truyền đến tiếng nói.

Tiểu Chu nói: “Chắc là vậy.”

“Đừng nói chắc, phải là phải, không phải là không phải.”

Lúc này đến lượt Tiểu Chu hơi ngây ra. Câu hỏi của thành viên đó khiến anh ta quên mất phải trả lời thế nào. Anh ta nghĩ kỹ một chút.

“Phải, Lâm Phàm đưa bọn họ rời khỏi đây.”

“Huỷ bỏ nhiệm vụ.”

“Tại sao lại huỷ bỏ?”

“Cậu lên à?”

Tiểu Chu im lặng không nói gì, hình như cũng có lý, dù sao ai cũng sợ phải đối mặt với Lâm Phàm, việc này dường như đã trở thành một loại cấm kỵ, là một sự tồn tại mà con người không dám đụng chạm đến.

Mẹ nó!

Đều là người như nhau, tại sao lại có khác biệt lớn như vậy?

Thật là nghĩ không thông.

Lúc này.

Lâm Phàm và lão kiếm thần Bạch Vân đang nhàn nhã trò chuyện.

Lão kiếm thần Bạch Vân có ấn tượng rất tốt về Lâm Phàm. Trong mắt ông ta, Lâm Phàm thật sự rất tốt, lại lễ phép, từ trước đến giờ đều đối xử với người khác một cách dịu dàng, không bao giờ tranh cãi với người khác.

Hơn nữa, trải qua việc tặng lá cây lúc nãy.

Trong lòng lão kiếm thần Bạch Vân, địa vị của Lâm Phàm đã lên cao, đã đạt đến mức độ cao nhất.

Trên lầu.

Độc Nhãn Nam đứng trước cửa sổ sát đất, bình tĩnh nhìn tình hình phía dưới.

Ông ta cũng có lòng muốn giúp Hạ Đô.

Nhưng tình hình hiện tại không phải là việc một người có thể giải quyết, mà cần tất cả con người nỗ lực phối hợp, cùng nhau đối mặt, mới có thể chiếm được ưu thế trong cuộc chiến này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận