Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 675: Nháy mắt thời gian đã qua trăm năm (2)

Nháy mắt thời gian đã qua trăm năm (2)

"Ta đã xem qua rất nhiều tiểu thư, nghe nói công tử ngài thích cưỡng ép chiếm đoạt dân nữ, mà thân là quản gia, chính là giúp công tử bày mưu tính kế, trở thành quân sư quạt mo, cảm giác tồn tại rất thật nha."

"Ta cũng muốn trở thành người như vậy."

Thanh Liên cảm thấy bản thân không có chút cảm giác tồn tại nào.

Nếu bản thân công tử trở thành loại người này, cô sẽ cảm thấy rất thất vọng, cũng không biết vì sao lại có chút chờ mong, thật là tình huống đầy mâu thuẫn.

Lâm Phàm xoa đầu Thanh Liên, "Suy nghĩ của cô thật kỳ quái."

Thanh Liên trừng mắt, thẹn thùng cúi đầu, bấm ngón tay nói, "Công tử, ngài đừng nói là thật ra ngài vẫn luôn thích ta đó chứ."

Khi nói ra những lời này rất xấu hổ.

Trái tim đã nhảy loạn như nai con rồi.

Tiếp theo đó vội vàng nói, "Chỉ là điều này không thể được, ta chỉ là tì nữ, nếu lão gia mà biết được khẳng định sẽ rất tức giận, ta được lão gia thu nhận về nuôi dưỡng, có thể cùng sống đã tốt lắm rồi, sao có thể nghĩ tới chuyện tốt đẹp như vậy được."

"Chỉ là ta cũng rất thích công tử."

"Thật ra ta có thể làm thiếp, đương nhiên, cho dù ta làm thiếp, ta vẫn là tì nữ của công tử, vẫn là quản gia của nhà họ Lâm, công tử, ngài nói..."

Thanh Liên cúi đầu, lẩm bẩm, dáng vẻ biểu hiện ra rất xấu hổ, khi ngẩng đầu lên lại phát hiện công tử ở trong ruộng trồng trọt.

Thật sự giống như chưa từng nghe thấy cô nói điều gì vậy.

Thanh Liên tức giận đến mức giậm chân.

Người ta rất vất vả mới nói ra được lời trong lòng, làm thế nào có thể không nghe chứ, hừ, lần sau không bao giờ... nói nữa.

Trong mấy năm nay trấn Thanh Dương rất an toàn.

Không có yêu quái đến làm loạn.

Đương nhiên cũng không phải nói xung quanh trấn Thanh Dương không có yêu quái, mà là yêu ngàn mặt chết chính ở trấn Thanh Dương, đám yêu quái đều biết ở đó có một con người rất khủng bố.

Yêu ngàn mặt vô cùng lớn cũng bị đánh chết.

Bọn chúng cũng không có dũng khí đến làm loạn.

Cho dù có đại yêu trở thành bá chủ của khu vực đó, cũng đã nghe nói tới chuyện này, ngẫu nhiên quan sát từ phía xa, trấn Thanh Dương, có thể nhìn thấy khí tức không cam lòng mà yêu ngàn mặt sau khi chết đã ngưng tụ thành.

Kẻ khác không thể cảm nhận được.

Nhưng bọn chúng thân là yêu quái có thể cảm nhận được rõ ràng.

Thật sự đáng sợ.

Chớp mắt đã trôi qua hai mươi năm.

Trong mấy năm này, trấn Thanh Dương mở rộng ra rất nhiều, có rất nhiều dân chạy nạn chạy trốn tới trấn Thanh Dương, có làm thế nào cũng không đi, thành thật sống ở lại đây.

Bắt đầu với thân phận người ngoài tới đây, sau đó hoàn toàn dung nhập ở đây, ai cũng tự hào nói với bất kỳ người nào rằng chúng tôi chính là người trấn Thanh Dương.

Từ mười năm trước, Hoàng Chính vẫn thường giảng giải với Lâm Phàm thiên hạ đại thế.

Bản thân có thực lực sẽ cứu vớt được thiên hạ.

Nhưng người xưa nói rất đúng, khi thư sinh không có quyền có thế, thật sự vô dụng, ngoại trừ ngày ngày cằn nhằn nói nhiều ra, thì không biết làm gì khác, sau đó đảm nhiệm làm tiên sinh dạy học của trấn Thanh Dương, cuộc sống rất thoải mái, cũng quên đi khát vọng trong lòng, gia nhập hàng ngũ tiên sinh dạy học một cách hoàn mỹ.

Những sự việc khác cũng không suy nghĩ nhiều.

Còn về chuyện của triều đình, cũng không nghĩ ngợi thêm nữa.

Triều đình?

Có thể dạy có thể cảm nhận thành tựu thôi.

Còn như mấy năm nay, người được hắn dạy dỗ khi gặp mặt đều xưng hắn một tiếng, tiên sinh.

Ngập tràn cảm giác tự hào.

Mấy năm nay, dáng vẻ của Lâm Phàm vẫn không thay đổi, vẫn rất trẻ trung như trước, đám dân chúng đều nói trưởng thôn của chúng ta là thần tiên hạ phàm, dung nhan không già, ngược lại Thanh Liên đã xảy ra nhiều thay đổi rồi.

Từ một hạt đậu biến thành một viên ngọc rồi.

Dần dần...

Sự quyến rũ vẫn còn.

Duy chỉ có chưa từng trải qua "năm tháng lột xác".

Từ quả dưa ngây ngô tới giờ chắc chắn vẫn là "dưa", tất cả điều này đối với Thanh Liên mà nói không có ảnh hưởng gì, điều biến hóa duy nhất chính là cô vẫn thấy công tử nhà mình vẫn trẻ tuổi đẹp trai như trước, trong lòng dần dần có cảm giác không nỡ.

Nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại.

Cố gắng hầu hạ công tử, chăm sóc tốt nhà họ Lâm.

Mấy chục năm qua, Lâm Phàm ngày ngày đều làm việc rất cố định, ngoại trừ trồng trọt thì chính là tuần tra trong trấn, xem xem có ai cần giúp đỡ hay không. Anh nguyện ý giúp đỡ người khác, khi nhìn thấy trên gương mặt dân chúng lộ ra nụ cười tươi chân thành, anh cũng rất vui vẻ.

"Trưởng thôn, trưởng thôn, xin ngài tới phân xử giúp, Vương Nhị cứ nói bò của nhà ta là của nhà hắn ta, đây rõ ràng chính là bò của nhà ta mà." Một ông cụ giữ chặt Lâm Phàm.

Lâm Phàm có địa vị rất cao trong lòng bọn họ.

Đã sắp bay lên tới mức ký gửi tinh thần rồi.

Một câu nói của anh luôn có thể ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện.

"Trưởng thôn, đây rõ ràng chính là bò nhà ta, hắn ta cứ nói là bò nhà hắn ta."

Vương Nhị cũng là một cụ già, khi còn là mấy chục năm trước vẫn còn là một thằng nhóc, vô cùng sùng bái Lâm Phàm, hiện giờ đã trở thành một ông cụ, chỉ có thể cảm thán thời gian trôi qua quá nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận