Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 654: Một quyền đánh chết Hỏa Ma

Một quyền đánh chết Hỏa Ma

Đây chính là việc anh ta tò mò nhất.

Ngô Thắng nói: “Tôi vẫn luôn lợi hại, về chuyện cậu nói thực lực của tôi giống cậu, đó là do cậu tự nghĩ như vậy, cậu cho là tôi sẽ giống cậu sao?”

Người này nói chuyện thật khó nghe, Mục Hạo không nghe lọt tai, lửa giận trong lòng bừng bừng thiêu đốt, cũng may anh ta còn nhịn được. Xung quanh còn có người khác, anh ta cũng không muốn làm quá lên.

Nếu như Ngô Thắng trở tay đánh anh ta, dựa vào tình huống hiện tại sợ là anh ta không có cách nào đánh trả lại.

Thôi bỏ đi.

Mục Hạo trực tiếp bỏ đi. Bây giờ anh ta muốn suy nghĩ kĩ về tình hình hiện tại. Tình huống hiện tại đối với anh ta không tốt lắm, thực lực của Ngô Thắng bây giờ đã cao hơn anh ta, khi gặp được bảo vật tốt, chỉ có thể hành động một mình mới có thể nắm chắc.

Sáng sớm, ngày 30 tháng 6.

Ông Trương vuốt mắt, ông đứng dậy nhìn bốn phía, sau đó nhìn thấy Lâm Phàm đứng ở bên cạnh, giống như đang nhìn cái gì đó.

“Lâm Phàm, cậu đang nhìn cái gì đấy?” Ông Trương hỏi.

Lâm Phàm nói: “Ông nhìn ổ chim này đi, bên trong còn có chim con nữa.”

“A, thật à?” Ông Trương nghe vậy, thấy cực kỳ hiếu kỳ, đứng sóng vai cùng Lâm Phàm, cùng ngẩng đầu nhìn về một chỗ, tò mò nhìn tổ chim trên cây.

Chít chít.

“Cậu nghe âm thanh này đi, đây chính là tiếng chim kêu đấy.”

Ông Trương không dám nói lớn tiếng, sợ dọa sợ chim non, tiếng nói rất nhỏ, nếu như không phải đứng sát bên cạnh thì rất khó nghe được.

Lâm Phàm nói: “Đúng vậy, nghe có vẻ rất tốt đấy.”

Hai người đứng dưới tàng cây cứ lẳng lặng nhìn như vậy.

Tà Vật Công Kê thu lại đôi cánh, có chút tức giận ngồi xổm ở đó. Hai thằng cha không biết tốt xấu kia, ta đẻ trứng cho các người, các người lại đi xem chim, mà đáng ghét nhất là trứng gà nó đẻ ra lại bị kẻ khác ăn mất.

Đại sư Vĩnh Tín hỏi: “Bọn họ đang làm cái gì vậy?”

Chỉ đơn giản là tò mò nên hỏi mà thôi.

Đối với đại sư Vĩnh Tín, ông ta chỉ một lòng muốn ôm đùi Lâm Phàm, nhưng mà đùi của anh làm gì dễ ôm như vậy, cho nên ông ta vẫn luôn tìm cơ hội.

Độc Nhãn Nam nhìn thoáng qua, cũng không nhìn nhiều, thấy đó là hành vi rất bình thường, nếu chỉ vì như vậy đã ngạc nhiên thì đúng là chả có kiến thức gì.

“Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?” Lưu Hải Thiềm hỏi.

Bọn họ đã lấy được một ít bảo bối ở núi Trường Bạch, cho dù trước mắt vẫn chưa biết những vật này có tác dụng gì, cần trở về nghiên cứu thêm một chút.

Nhưng nói thật.

Lưu Hải Thiềm muốn dùng nó ngay bây giờ, không quan tâm chức năng của nó là gì, nhưng chắc chắn có thể nâng cao sức mạnh, điều này chắc chắn không sai.

“Tiếp tục đi lên.” Độc Nhãn Nam nói.

Lưu Hải Thiềm nói: “Rất nguy hiểm.”

“Chúng ta có Lâm Phàm.”

Lập tức, xung quanh có chút yên tĩnh, bọn họ hai mặt nhìn nhau, cảm giác lời nói này rất có lý.

Sở dĩ bọn họ có thể yên tâm như vậy, chính là do có Lâm Phàm ở cạnh, mặc kệ đối mặt với cái gì, bọn họ đều không hề sợ hãi.

Thời gian dần trôi qua.

Bọn Độc Nhãn Nam muốn xuất phát đi sâu vào núi Trường Bạch, nhưng mà Lâm Phàm với ông Trương lại đứng ở dưới tàng cây, lẳng lặng nhìn, không có ý định đi tiếp, bọn họ cũng không đi quấy rầy, chỉ là muốn xem hai người rốt cuộc muốn nhìn đến khi nào.

Nếu như Lâm Phàm không đi cùng bọn họ.

Bọn họ nhất định phải cẩn thận từng li từng tí ở núi Trường Bạch, chỉ sợ gặp được chuyện nguy hiểm gì, mà bây giờ lại không cần lo lắng chút nào.

Có Lâm Phàm, bọn họ sẽ được đảm bảo an toàn.

Nhìn xem, bây giờ chim mẹ đã trở về, che chở xung quanh tổ chim, cảnh giác nhìn Lâm Phàm, hiển nhiên là nghi ngờ Lâm Phàm với ông Trương sẽ gây tổn thương gì đến các con của nó, cho dù dáng hình nhỏ bé nhưng nó cũng trợn mắt nhìn lại hai người.

Lâm Phàm nói: “Ông Trương, hình như nó sợ chúng ta sẽ tổn thương nó, thôi, chúng ta đừng nên nhìn nữa.”

“Ừ, tôi nghe cậu.” Ông Trương nói.

Sau đó, bọn họ khoác vai nhau đi về phía mấy người kia.

Lâm Phàm đi tới trước mặt Tà Vật Công Kê, vuốt lông nó, nói: “Gà mái à, sao hôm nay không đẻ trứng thế?”

Gà mái ngồi xổm ở đó nghe được lời Lâm Phàm thì bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn anh, giống như vừa nghe nhầm, còn rất muốn hỏi, con mẹ nó đây còn là tiếng người à.

Không…

Đơn giản mà nói, thì đây cũng không phải người.

Bản Kê đây đã đẻ trứng, chỉ là anh cũng không thèm nhìn một cái, lại đi xem cái gì mà tổ chim, bây giờ lại đến nói với ta, muốn trứng gà.

Mẹ kiếp!

Dám khi dễ gà như vậy.

Là một Tà Vật Công Kê đi nằm vùng, biết rõ đạo lý phải chịu nhục, không được sợ, không được gấp, luôn luôn nhắc nhở bản thân, thân là một nội ứng đã sớm đặt tôn nghiêm dưới bàn chân mà hung hăng chà đạp.

Mặc kệ yêu cầu của đối phương quá phận thế nào.

Đều phải nhẫn nhịn chấp nhận.

“Ục ục!”

Tà Vật Công Kê di chuyển cái mông, biểu hiện rất cố gắng, rất vất vả, mấy quả trứng gà chậm rãi lăn xuống.

“Mày giỏi quá.” Lâm Phàm tán dương, nhặt trứng lên.

Trong lòng Tà Vật Công Kê cười lạnh, nó cũng không thể biểu hiện sự giận dữ của mình ra ngoài, còn muốn ở đây với anh thì phải thành thành thật thật, không còn cách nào khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận