Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 942: Xem ra các ngươi đã có chút hiểu lầm về ta.

Xem ra các ngươi đã có chút hiểu lầm về ta.

Ban đêm.

"Chủ nhân, người ngủ rồi sao?"

Lão quản gia đứng ở ngoài cửa, nhẹ giọng ân cần hỏi thăm.

"Còn chưa ngủ, có chuyện gì thì vào nói đi."

Kẽo kẹt!

Lão quản gia đẩy cửa đi vào, đứng trước mặt Lâm Phàm nói: "Chủ nhân, thật sự có thể thu nhận hai vị ban ngày sao?"

Lâm Phàm mỉm cười nói: "Không sao đâu, không biết là nơi này không hề náo nhiệt chút nào hay sao? Thêm ít người thì sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều."

"Chủ nhân, mỹ nữ trên thế gian có rất nhiều, cho dù nữ tử có xinh đẹp đến đâu, nếu lai lịch rất không ổn, thì sẽ mang lại phiền toái." Lão quản gia vẫn cho rằng Lâm Phàm nhìn trúng vẻ đẹp của đối phương.

Nhưng bỗng nhiên.

Lão quản gia nhìn thấy miếng ngọc bội hoàn chỉnh bên hông Lâm Phàm, đôi mắt đục ngầu đột nhiên bừng sáng.

Lão ta biết đây là cái gì.

Lão ta đã đợi ở Lâm gia mấy chục năm rồi, vẫn luôn tìm kiếm thứ này.

Tuyệt thế kho báu.

Tuyệt thế võ học.

Lão quản gia nói: "Chủ nhân, lão nô có chuyện muốn nói cho ngươi biết."

"Chuyện gì?" Lâm Phàm hỏi.

Lão quản gia chậm rãi đến gần Lâm Phàm, ngay tại khi chỉ còn cách hai bước, chỉ thấy lão quản gia đột nhiên ra tay, lòng bàn tay tung ra một màn sương mù, ngay lập tức bao trùm lấy Lâm Phàm, đồng thời lại đánh một chưởng về phía ngực Lâm Phàm.

"Nát tim!"

Huỵch!

Một chưởng đánh trúng, trên mặt lão quản gia lộ vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh, lão ta đã phát hiện tình huống không đúng, một luồng sức mạnh đáng sợ bùng nổ ngược trở lại, phát nát lục phủ ngũ tạng của lão ta.

Phụt!

Một tia máu tươi phun ra tung toé, cả người bay ngược ra, đụng vỡ cửa gỗ, rơi vào trong đình viện, loáng thoáng còn nghe được giọng nói của lão quản gia.

"Sao có thể như vậy, ngươi..."

Lão quản gia chống đỡ thân thể, chỉ vào Lâm Phàm, ánh mắt giống như gặp quỷ, đây tuyệt đối không phải là Lâm Phàm mà lão ta quen biết.

Sau đó tắt thở mà chết.

Động tĩnh rất lớn.

Thu hút rất nhiều nô bộc, nhìn thấy lão quản gia đã chết nằm trên đất, tất cả mọi người quỳ ở đó, không dám lộn xộn, thật đáng sợ.

"Hắn ta đang làm gì vậy?"

Lâm Phàm rất nghi hoặc, có chút mờ mịt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Aizz!"

Lâm Phàm cũng không phải đau lòng vì cái chết của lão quản, không có tình cảm, rất khó cảm thấy đau lòng, điều tiếc nuối duy nhất đó là, nếu cơ thể đã yếu đuối nhiều bệnh, vì sao phải như vậy, tĩnh dưỡng thân thể tử tế không phải rất tốt sao?

Bọn nô bộc khiêng thi thể của lão quản gia đi.

"Ngày mai các ngươi sửa lại cửa đi." Lâm Phàm nói.

"Vâng ạ."

Bọn nô bộc nào dám nói linh tinh, lại càng không dám truy hỏi tình huống cụ thể.

Bây giờ đang là thời điểm rất nguy hiểm.

Đối với Lâm Phàm mà nói, cho dù cửa hỏng rồi cũng không sao, không có cửa vẫn có thể ngủ được.

Hàn Yên cưng chiều ngắm muội muội ngủ say, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, cả người đều cảnh giác, chắc chắn vừa rồi đã xảy ra tranh chấp, đối phương đã tập hợp được ngọc bội để mở kho báu, chắc chắn có người đã không khống chế được tham niệm trong lòng, muốn đoạt kho báu.

Cả đêm này nàng ta không ngủ, sợ gặp phải chuyện không may, lúc nào cũng cần phải duy trì tỉnh táo.

Bọn nô bộc dựa sát vào nhau để sưởi ấm.

"Hu hu hu... Ta sợ hãi."

"Ta cũng sợ."

"Lão quản gia đã ở đây mấy chục năm rồi mà còn gặp phải cảnh tàn bạo độc ác đó, huống chi chúng ta."

"Chi bằng chúng ta chạy trốn đi, nếu không thì căn bản chúng ta sẽ không còn mạng mà sống nữa."

Bọn nô bộc đều sợ hãi không thôi, trong lòng bọn họ Lâm Phàm giống như ác ma, cực kỳ tàn ác, ai cũng không biết khi nào thì bản thân sẽ chết.

Sáng sớm.

Lâm Phàm tỉnh dậy từ rất sớm, không bao giờ ngủ nướng chính là bí quyết duy nhất duy trì vẻ đẹp trai của anh, vừa mới tỉnh dậy phát ra tiếng động nhỏ, đã có một đám tỳ nữ đi vào, rửa mặt mặc quần áo cho Lâm Phàm, hầu hạ cực kỳ chu đáo.

"Về sau các ngươi không cần dậy sớm như vậy, có thâm quầng mắt rồi kìa, có thể ngủ một giấc tử tế." Lâm Phàm phát hiện hốc mắt của vài tỳ nữ hơi đen, rõ ràng ngủ không đủ giấc.

Anh đâu biết rằng, đám tỳ nữ này có phải là dậy sớm đâu, mà là không ngủ được, thức nguyên đêm, hơi có tiếng động một chút đã bị gọi tỉnh, toàn tâm toàn ý hầu hạ Lâm Phàm, chỉ sợ ngày nào đó Lâm Phàm tỉnh lại, các nàng còn đang say giấc nồng, không có người hầu hạ mặc quần áo, vậy thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Bịch!

"Chủ nhân tha mạng, chúng nô tỳ không dám nữa."

Đám tỳ nữ bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, chủ nhân nói những lời này, lại bị các nàng hiểu thành, ngủ một giấc vĩnh viễn không cần tỉnh lại, vậy chẳng phải ý nói vào quan tài ngủ mà một giấc tử tế hay sao.

Lâm Phàm đang suy nghĩ, những người này có phải bị bệnh tâm thần hay không, nếu viện trưởng Hách ở đây thì tốt quá, có thể xem bệnh cho các nàng, nếu tâm lý có vấn đề thì đúng thật là một chuyện khủng bố.

Aizz!

Thật sự đáng thương.

Tuổi còn trẻ vậy mà đã mắc bệnh tâm thần, chắc chắn cuộc sống sau này sẽ phải chịu ảnh hưởng.

Chờ về sau có cơ hội, chắc phải học tập viện trưởng Hách phương pháp điều trị cho bệnh nhân tâm thần mới được.

Sau khi rửa mặt xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận