Cường Giả Xuất Thân Từ Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 731: Tà Vật Khỉ: Quần áo phong cách Tề Thiên Đại Thánh (2)

Tà Vật Khỉ: Quần áo phong cách Tề Thiên Đại Thánh (2)

Hai người trò chuyện cứ như đang nói về chuyện gì đó rất quan trọng vậy.

Tà Vật Công Kê cảm thấy rất khó chịu, lông gà hơi dày.

Khó chịu.

Người đi trên đường không nhiều, có người mang theo dù, có người trang bị đầy đủ, hiển nhiên là sợ ánh nắng mặt trời đáng ghét khiến làn da trắng như tuyết của họ bị đen đi.

“Chúng ta đi tuần tra thôi.”

Ở thành phố đã chịu đủ sự quấy nhiễu của Tà Vật này, bọn họ giống như những thần thủ hộ đi trong quang minh chính đại, không chỉ giúp đỡ người khác mà còn đối phó với Tà Vật, bảo vệ sự an toàn của thành phố này.

Nếu không nhờ có Lâm Phàm.

Có lẽ thành phố Duyên Hải đã bị huỷ diệt từ lâu rồi.

Tai hoạ Tà Vật Chương Lang Ma.

Tai hoạ Ma Thần.

Đó đều là những tai hoạ khó có thể chống lại.

Nơi râm mát phía trước hơi ồn ào, có rất nhiều bạn nhỏ vây xung quanh, tiếng cười lúc có lúc không truyền đến.

Lâm Phàm và ông Trương bị tình hình bên đó thu hút, lộ vẻ mặt tò mò.

Qua đó xem xem.

Thì ra một người đàn ông trung niên đang biểu diễn cùng một con khỉ, dẫn đến từng tràn tiếng hoan hô. Lâm Phàm và ông Trương nhìn thấy cũng rất thích, phát hiện con khỉ này rất có linh tính, giống như Gà Mái của bọn họ vậy, dường như có thể nghe hiểu lời của loài người.

Tà Vật Công Kê ngửi thấy mùi, phát hiện con khỉ trước mặt là đồng bào của mình.

Sao có thể?

Nó rất kinh ngạc, thân là Tà Vật, cho dù có thê thảm thì cũng không đến mức lưu lạc đến nông nỗi này chứ.

Tà Vật Khỉ đang biểu diễn, cũng cảm nhận được hơi thở của Tà Vật Công Kê, chít chít một tiếng, ý nghĩa rất rõ ràng.

Đợi tao biểu diễn xong.

Tà Vật Công Kê nổ tung.

Mẹ nó!

Hình như mày đang rất hưởng thụ cuộc sống thế này nhỉ, mày là Tà Vật đó.

Thật là làm mất hết mặt đồng bào Tà Vật chúng ta mà.

Thật nhục nhã.

Một lúc lâu sau.

Biểu diễn kết thúc.

Lâm Phàm xem đến rất vui.

Người đàn ông trung niên cười: “Cảm ơn, cảm ơn.”

Thấy những người qua đường thỏa nguyện mà ném tiền vào hộp, có người thì đưa tiền, có người chỉ xem xong rồi đi, bọn họ chỉ là xem náo nhiệt, có thể xem, nhưng tiền thì không có.

“Ông Trương, ông có tiền không?” Lâm Phàm hỏi.

Trên người anh không có một đồng, trong túi trống không. Sau khi ra khỏi bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, ngoại trừ mấy lần mượn tiền người khác, thì anh không có một đồng trên người. Nếu muốn nói người nghèo nhất trên đời này, chắc chắn Lâm Phàm anh sẽ xếp thứ nhất.

Ông Trương sờ túi, mở túi tiền ra, phủi tay nói: “Tôi cũng không có.”

Có lẽ là thật.

Chỉ có hai người thật sự nghèo đến một mức độ nào đó mới có thể trở thành bạn thân của nhau như vậy.

“Ông ta biểu diễn rất hay, theo lý mà nói thì nên đưa tiền, chỉ là đáng tiếc quá.” Lâm Phàm vô cùng tiếc nuối, hơi có lỗi với màn biểu diễn của người ta, chỉ cần sự cố gắng của người ta đem lại niềm vui thì nên đưa thù lao cho người ta.

Lời của bọn họ đều bị người đàn ông trung niên nghe thấy.

Người đàn ông ngạc nhiên nhìn hai người, trong lòng nghĩ, đã lớn già đầu rồi còn khổ cực như vậy chứ.

Đừng nói những việc khác, kiểu người đùa khỉ ở bên ngoài như ông ta đã đủ thảm lắm rồi, sao lại có người còn không móc nổi mấy ngàn ra thế này.

“Không sao, hai người thích xem là được rồi, có tiền hay không cũng không sao.” Người đàn ông cười nói.

Ra ngoài thì không thể quá hẹp hòi, lòng dạ phải rộng lượng. Hai người trước mặt đã không móc nổi tiền ra khỏi túi rồi, còn có gì để không tin bọn họ không phải là người thật sự nghèo chứ.

“Ông và con khỉ của ông biểu diễn rất hay, đáng lẽ tôi nên đưa tiền, chỉ là tôi và bạn tôi thật sự không có tiền.” Lâm Phàm nói.

Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy không có tiền thật không tốt.

Lúc này, tiết mục đã kết thúc, những người dân xem náo nhiệt ở xung quanh cũng đều dần rời đi.

“Không sao, có tiền hay không cũng không sao. Thú cưng mà cậu nuôi rất có duyên với con khỉ nhà tôi, tôi thấy chúng nó nhìn nhau giống như là bạn già nhiều năm vậy.” Người đàn ông trung niên cười ha ha nói.

Lâm Phàm nhìn Gà Mái, đúng là giống như người ta nói, Gà Máu và Khỉ đang nhìn nhau, hơn nữa còn thỉnh thoảng kêu lên..

Giống như đang trao đổi vậy.

“Mày có biết đồng bào của chúng ta ở đâu không?”

“Tao không biết.”

“Sao mày lại làm xiếc ở ngoài đường? Mày còn nhớ mày là Tà Vật sao. Chúng ta là Tà Vật đấy, sao có thể làm ra chuyện thế này, lúc nãy tao thấy rồi, mày thật là không hề có chút tôn nghiêm.”

“Vậy mày không phải cũng bị con người lấy dây cột lại sao.”

“Tao đang làm nội ứng, tao là Tà Vật Anh Hùng, mày tôn trọng tao một chút.”

“Ông ấy đối xử với tao rất tốt, mua cho tao một bộ đồ, đó là bộ đồ mà Tề Thiên Đại Thánh từng mặc đấy, bây giờ tao sống rất tốt.”

“Mày là Tà Vật đấy…”

“Tao có quần áo phong cách Tề Thiên Đại Thánh.”

“Mày nên như tao, làm gì đó cho đồng bào, bọn họ cần anh hùng.”

“Quần áo phong cách Tề Thiên Đại Thánh rất đẹp, ông ấy đã đồng ý sẽ mua cho tao một cây gậy Kim Cô khi dành dụm được tiền.”

“Mày mẹ nó…”

“Tao rất vui.”

Tà Vật Công Kê suýt nữa đã bị nó tức đến nổ tung tại chỗ.

“Mày không xứng đáng trở thành Tà Vật, mày làm mất hết mặt tụi tao, Tà Vật Công Kê tao khinh thường khi làm đồng bọn với mày.”

“Mày là Tà Vật Công Kê, hình như mày là kẻ phản bội mà.”

Tà Vật Công Kê?

Mày nói gì thế, mày đang sỉ nhục tao à.
Bạn cần đăng nhập để bình luận